Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Tâm Diệp thiền môn!” Vẻ mặt Tả Mạc tràn ngập tà ác, nghe nói môn phái đột nhiên đánh lén bọn họ này đã bị Thiên Hoàn thâm nhập, hắn chẳng có chút hảo cảm gì với nó.

Mặc dù Tâm Diệp thiền môn đã đưa ra một loạt chứng cứ chứng minh mấy chục người kia đã sớm bị đuổi khỏi môn phái nhưng người hiểu việc chỉ cần liếc mắt lập tức sẽ nhận ra đó chỉ là một cái cớ.

“Mục tiêu lần này của chúng ta là Tâm Diệp thiền môn! Nợ nần lần trước đến lúc phải thanh toán rồi. Mạc Vân Hải chúng ta từ lúc nào bị người khác tới tận cửa khi dễ rồi lại phải cắn răng chịu đựng chứ!”

Những lời này của Tả Mạc lập tức khiến mọi ngươi cùng chung một mối thù.

“Mẹ nó! Một cái Tâm Diệp thiền môn nho nhỏ cũng dám có chủ ý trên đầu chúng ta sao? Chán sống!”

“Chúng ta phải đánh cho nó tan xác! Hoàn toàn tan xác! Đánh cho bọn chúng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

Tức thì đám đông trong đại sảnh trở nên phẫn nộ, người xuất thân ở Mạc Vân Hải cho tới giờ không sợ trời không sợ đất, đám người đã từng cùng đánh nhau với Côn Luân và Thiên Hoàn thì càng mắt cao hơn đỉnh. Dạng tiểu nhân vật như Tâm Diệp thiền môn cũng dám ra tay khiêu khích điều này làm cho moi người khó mà tha thứ được.

“Nhưng nếu bọn họ đã ngầm giở trò với chúng ta thì chúng ta cũng phải báp đáp bọn họ cho tốt. Mọi người chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát, chúng ta sẽ cho bọn họ hiểu rõ vì sao chúng ta có thể gây chiến với Côn Luân và Thiên Hoàn, mà bọn họ chỉ có thể ở trong góc chơi với bùn đất!”

Tả Mạc tràn ngập khí phách mà tuyên chiến làm nhiệt huyết mọi người như muốn sôi lên.

Rất nhanh, Tả Mạc liền bắt đầu lựa chọn nhân tuyển, kẻ được lựa chọn thì vui mừng nhảy nhót, kẻ không được chọn thì vẻ mặt khó chịu. Rất nhanh Tả Mạc đã chọn ra một tiểu đôi tinh nhuệ với quân số khoảng năm mươi người.

Nói tinh nhuệ thật không khoa trương, nhìn thành viên tạo ra nó liền biết đội hình này xa hoa và hỗn tạp tới mức nào.

Tả Mạc, A Quỷ, Vi Thắng, Tông Như, La Ly, Tằng Liên Nhi…

Toàn bộ cao thủ hàng đầu của Mạc Vân Hải cơ hồ đều bị bắt đi hết, đây toàn là những nòng cốt đã đi theo Tả Mạc nhiều năm, sự tinh nhuệ và trung thành của họ không có gì phải bàn cãi. Trừ những người đó thì Tả Mạc còn đem theo đám tiểu mới được cường hóa xong.

Tả Mạc không lo lăngé về sự an toàn của Mạc Vân Hải chút nào, có mẹ trẻ tọa trấn Mạc Vân Hải, thêm nữa đa số truyền tống trận đã được đóng lại, mặc dù ảnh hưởng tới hoạt động thương nghiệp nhưng cũng là Mạc Vân Hải an toàn nhất từ trước đến nay, bây giờ Mạc Vân Hải giống như một con rùa đang co mình vào chiếc mai kiên cố.

Đánh lén Tâm Diệp thiền môn chính là để xả bụng tức của Tả Mạc.

Từ bên ngoài nhìn vào thì thái độ của Tâm Diệp thiền môn vô cùng tốt, vừa xin lỗi lại vừa đáp ứng bồi thường thương vong, vân vân… Dưới tình huống như thế mà suất lĩnh chiến bộ đánh Tâm Diệp thiền môn là rất dễ khiến cho cửu đại thiền môn trở mặt khai chiến với Mạc Vân Hải.

Tả Mạc còn phải trông chờ vào cửu đại thiền môn làm lá chắn cho Mạc Vân Hải, vì một thứ như Tâm Diệp thiền môn mà khai chiến thì thật không có lão. Tâm Diệp thiền môn cũng nhận ra điều này mới ỷ lại không sợ, ngoài mặt làm rất cẩn thận nên không sợ bị bới lông tìm vết.

Tiểu Mạc ca cho tới tận bây giờ không phải dạng người lòng dạ khoáng đạt, có thù không báo không phải cách hành xử của hắn.

Nếu như ngoài sáng không thể vậy thì trong tối đi.

Đối với lão đại các thế lực khác mà nói thì âm mưu quỷ kế gì gì đó là rất dễ bị bài xích nhưng đối với Tả Mạc mà nói thì đây mới là sở trường của hắn.

Nếu nhìn vào mặt lực lượng thì Tâm Diệp thiền môn không cần phải đích thân Tả Mạc ra tay. Lần này lại là chơi ngầm, bất luận là Vi Thắng hay Tông Như La Ly, mỗi người bọn họ đều có chiến lực kinh người, sát nhân phá thành gì gì đó không phải nói chơi, nhưng nếu muốn bọ họ chơi ngầm thì lại là làm khó bọn họ.

Làm loại chuyên như này không ai có thể hơn Tả Mạc được, không có hắn ở giữa chỉ huy thì đúng là không thể thành.

Quan hệ giữa Cửu đại thiền môn và Mạc Vân Hải có chút mật thiết, thương nghiệp giữa song phương phát triển rất mạnh, địa bàn cửu đại thiền môn rất rộng lớn, vật tư phong phú, mà thần trang Mạc Vân Hải luyện chế thì cửu đại môn phái rất cần.

Truyền tống trận giữa Mạc Vân Hải và cửu đại thiền môn là một trong số ít những cái vẫn còn vận hành bình thường.

Truyền tống trận được kiểm tra nghiêm ngặt nhưng đối với mấy người như Tả Mạc mà nói thì người có thể nhìn thấu hóa trang của bọn họ tuyệt đối không xuất hiện ở truyền tống trận này.

Không gặp chút khó khăn nào, bọn họ rất thuận lợi tiến vào cửu đại thiền môn.

Ngay sau khi tiến vào địa bàn của cửu đại thiền môn, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với Mạc Vân Hải. Bất luận là kiến trúc hay là người đi đường cũng tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.

Thiện tu tôn sùng động tiên, khắp nơi có thể thấy được những tiểu đảo phiêu phù ở trong không trung, một số thiện tu còn đem chùa miếu xây dựng ở trên tường vân, chùa chiền to nhỏ, tiếng chuông phạn âm liên miên không dứt. Trên đường phố, nhìn thấy nhiều nhất chính là những thiện tu trên người mặc áo cà sa đầu bóng lưỡng đi chân trần, bọn họ cầm trong tay thiền trượng, mõ, vẻ mặt an tường. Cũng có những thiện tu cởi trần, thân như tháp sắt, những người này thường có thần thái uy nghiêm, bước đi có lực.

Thiện tu ở Mạc Vân Hải rất ít, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy nhiều thiện tu như vậy, không khỏi cảm thấy kì lạ.

Đoàn người giả thành thương đoàn, vì không muốn người khác chú ý, quản sự chấp sự của thương đoàn đều là những kẻ lão luyện, bình thường bọn họ đều tiến vào cửu đại thiền môn để buôn bán nên kinh nghiệm rất phong phú.

“Khi Huyền Không tự còn thì nơi đây càng phồn hoa hơn.” Quản sự bên cạnh Tả Mạc cảm khái nói: “Huyền Không tự sụp đổ được một thời gian, toàn bộ Huyền Không cảnh trở nên suy sụp. Đây là do mấy năm không ngừng phát triển mới có thể tái hiện lại chút sinh cơ. Nơi này cũng bởi vì có truyền tống trận thông tới Mạc Vân Hải nên mới phồn hoa như vậy.”

“Địa bàn này thuộc về môn phái nào?” Tả Mạc hiếu kì hỏi.

“Lôi Âm tự.” Quản sự vội vàng trả lời, hắn biết Tả Mạc không biết nhiều về cửu đại thiền môn nên giới thiệu vô cùng tỉ mỉ: “Lôi Âm tự là kẻ đứng đầu cửu đại thiền môn, đệ nhất chiến tướng cửu đại thiền môn Dưỡng Nguyên Hạo cũng xuất thân từ Lôi Âm tự. Khu vực họ quản lý phát triển tốt nhất, trị an cũng tốt nhất.”

“Dưỡng Nguyên Hạo à!” Tả Mạc nghe thấy cái tên này thì không khỏi sửng sốt. Dưỡng Nguyên Hạo là chiến tướng mạnh nhất xuất hiện trong mấy năm gần đây của cửu đại thiền môn, cũng là trụ cột chân chính của cửu đại thiền môn.

Sở dĩ Tả Mạc cho rằng cửu đại thiền môn có tư cách trở thành lá chắn chống lại Côn Luân Thiên Hoàn cũng bởi có sự tồn tại của Dưỡng Nguyên Hạo. Cửu địa thiền môn không có Dưỡng Nguyên Hạo với cửu đại thiền môn có Dưỡng Nguyên Hạo là không cùng một cấp bậc. Giả như không có Dưỡng Nguyên Hạo, Tả Mạc chính là người thứ nhất khởi xướng việc tấn công cửu đại thiền môn trước khi Côn Luân và Thiên Hoàn kịp nuốt nó vào bụng.

Trong lòng Tả Mạc bỗng hiện lên một ý nghĩ lớn mật, giả như có cơ hội phải gặp một lần những nhân vật có thực quyền trong cửu đại môn phái mới được.

Hắn không lo lắng Dưỡng Nguyên Hạo có địch ý hay cảnh giác gì với Mạc Vân Hải, đó là điều không thể tránh. Nhưng mà khốn cảnh của cửu đại thiền môn Tả Mạc tin nhất định Dưỡng Nguyên Hạo cũng có thể nhìn ra được. So với Côn Luân Thiên Hoàn thì Mạc Vân Hải không thể nghi ngờ chính là minh hữu tốt nhất.

Cửu địa thiền môn cũng không có quá nhiều sự lựa chọn.

“Dưỡng Nguyên Hạo hiện đang ở nơi nào?” Tả Mạc hỏi.

Quản sự lộ ra vẻ khổ sở: “Tiểu nhân không biết, loại tin tức này chúng ta không dám tìm hiểu.”

Tả Mạc bật cười khanh khách, quản sự nói không sai, bản thân cứ nghĩ đương nhiên rồi. Hắn chuyển đề tài: “Chúng ta phải mất bao lâu mới có thể tới được địa bàn của Tâm Diệp thiền môn?”

Quản sự cung kính đáp: “Nếu dùng truyền tống trận thì cần khoảng hai mươi ngày ạ.”

Tả Mạc không khỏi líu lưỡi, dùng truyền tống trận mà cần tới hai mươi ngày, thật quá xa rồi. Tả Mạc quyết định trước khi giải quyết xong Tâm Diệp thiền môn thì sẽ không để chuyện gì xen ngang.

Nhưng liên tục bay hai ngày mấy người Tả Mạc liền nhận ra có người đang theo dõi.

Thủ đoạn theo dõi của đối phương rất bí ẩn, trên đường còn đổi mấy người, nếu không phải những người ngồi đây đều là cường giả chỉ sợ rất khó phát hiện ra.

Tả Mạc không ra tay mà chỉ âm thầm theo dõi, hắn hỏi quản sự: “Biết bọn họ là người ở đâu không?”

Quản sự cẩn thận nhìn lại, sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: “Là người của Lôi Âm tự!”

“Lôi Âm tự?” Tả Mạc hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn họ tới đây đã để lộ ra sơ hở gì đó? Bằng không Lôi Âm tự dù có lợi hại tới mấy cũng không phát hiện ra bọn họ, Tả Mạc vô cùng tự tin vào ngụy trang của bản thân.

“Chắc chắn đúng! Đại nhân chú ý cổ tay bọn họ có lôi hoa văn, đó là đặc thù của Lôi Âm tự. Chỉ cần tu luyện Lôi Âm thần quyết thì sẽ có lôi hoa văn.” Quản sự thấp giọng giới thiệu rồi hỏi tiếp: “Đại nhân, làm sao bây giờ?”

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Coi như không có gì, chúng ta cứ làm việc của chúng ta.”

“Vâng!” Quản sự tuân mệnh, chỉ là trong mắt hiện lên chút ưu phiền, đường này hắn đã đi vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này.

Người theo dõi liên tục đổi mấy nhóm, đám người Tả Mạc giả vờ như không biết vẫn đi đường như thường.

Cho tới năm ngày sau khi nhóm người Tả Mạc sắp rời khỏi địa bàn của Lôi Âm tự thì bọn họ mới bị ngăn cản. Không riêng gì bọn họ, trên cảnh tuyến có rất nhiều thuyền xe bị ngăn lại.

“Đệ tử Lôi Âm tự phụng mệnh kiểm tra, đa tạ các vị đã phối hợp.”

Giọng gã đệ tử Lôi Âm tự

Mười mấy tên đệ tử Lôi Âm tự không ngừng bay lượn trong không trung, bọn họ mặc thần trang trên người, vẻ mặt như lâm đại địch. Một số ít đệ tử thiền trượng còn chớp động quang mang, tùy thời có thể phát ra công kích.

“Vị đại ca cho nhờ chút, ta nhớ không lầm thì việc như này trước kia chưa từng xảy ra mà!” Quản sự cơ trí vội vàng chạy tới hỏi thăm.

“Ai biết được! Mấy ngày hôm trước đã bắt đầu rồi, hình như có thứ gì đó bị mất. Thật là to gan, ngay cả đồ của Lôi Âm tự cũng dám trộm.” Người nói chính là một vị trung niên, mặt đầy phong sương.

“Không thể thế được, sao lại xui xẻo thế, làm lỡ hết thời gian của chúng ta.” Một người khac tiếp lời,

Trung niên nhân lắc đầu nói: “Phối hợp là được rồi. Đệ tử của Lôi Âm tự mặc dù có chút bá đạo nhưng quy củ sâm nghiêm, không kẹt không cầm. Nếu như chuyện này xảy ra ở địa bàn Tâm Diệp thiền môn mà không xuất ra chút ít thì đừng nghĩ rời đi.”

“Ồ, đệ tử của Lôi Âm tự quy củ vậy sao?” Tả Mạc xen vào.

“Đại môn phái đều không tồi, như Lôi Âm tự, Pháp Hoa tự mấy nhà đều rất quy củ. Những môn phái nhỏ kia thì thật đúng là khó coi.” Trung niên nhân giải thích.

Nhưng vào lúc này đệ tử của Lôi Âm tự theo dõi mấy người Tả Mạc liền bước tới thì thầm vào tai một đệ tử khác.

Mắt tên đệ tử kia lập tức chuyển về phái đám người Tả Mạc, chỉ thấy hắn bắt chuyện với mấy người rồi sau đó một nhóm bao vây xung quanh đám Tả Mạc.

Những người đứng xung quanh thấy thế đều sợ chạy mất dép.

Tả Mạc thật sự không ngờ đối phương lại hướng về phía mình, xuất môn đã gặp chuyện như này, vận khí đúng là quá đen đủi đi.

“Tại hạ là Liễu Ngư, đệ tử của Lôi Âm tự, xin chào các vị.” Đệ tử của Lôi Âm tự thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc: “Bản môn đang chấp hành kiểm tra bình thường, mong các vị phối hợp. Nếu như có chỗ quấy rầy vẫn mong được thứ lỗi.”

Toàn trường lập tức trở nên yên lặng, ánh mặt của mọi người trong thương đội đều nhìn về phía Tả Mạc.

“Tâm Diệp thiền môn!” Vẻ mặt Tả Mạc tràn ngập tà ác, nghe nói môn phái đột nhiên đánh lén bọn họ này đã bị Thiên Hoàn thâm nhập, hắn chẳng có chút hảo cảm gì với nó.

Mặc dù Tâm Diệp thiền môn đã đưa ra một loạt chứng cứ chứng minh mấy chục người kia đã sớm bị đuổi khỏi môn phái nhưng người hiểu việc chỉ cần liếc mắt lập tức sẽ nhận ra đó chỉ là một cái cớ.

“Mục tiêu lần này của chúng ta là Tâm Diệp thiền môn! Nợ nần lần trước đến lúc phải thanh toán rồi. Mạc Vân Hải chúng ta từ lúc nào bị người khác tới tận cửa khi dễ rồi lại phải cắn răng chịu đựng chứ!”

Những lời này của Tả Mạc lập tức khiến mọi ngươi cùng chung một mối thù.

“Mẹ nó! Một cái Tâm Diệp thiền môn nho nhỏ cũng dám có chủ ý trên đầu chúng ta sao? Chán sống!”

“Chúng ta phải đánh cho nó tan xác! Hoàn toàn tan xác! Đánh cho bọn chúng phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

Tức thì đám đông trong đại sảnh trở nên phẫn nộ, người xuất thân ở Mạc Vân Hải cho tới giờ không sợ trời không sợ đất, đám người đã từng cùng đánh nhau với Côn Luân và Thiên Hoàn thì càng mắt cao hơn đỉnh. Dạng tiểu nhân vật như Tâm Diệp thiền môn cũng dám ra tay khiêu khích điều này làm cho moi người khó mà tha thứ được.

“Nhưng nếu bọn họ đã ngầm giở trò với chúng ta thì chúng ta cũng phải báp đáp bọn họ cho tốt. Mọi người chuẩn bị đi, ngày mai xuất phát, chúng ta sẽ cho bọn họ hiểu rõ vì sao chúng ta có thể gây chiến với Côn Luân và Thiên Hoàn, mà bọn họ chỉ có thể ở trong góc chơi với bùn đất!”

Tả Mạc tràn ngập khí phách mà tuyên chiến làm nhiệt huyết mọi người như muốn sôi lên.

Rất nhanh, Tả Mạc liền bắt đầu lựa chọn nhân tuyển, kẻ được lựa chọn thì vui mừng nhảy nhót, kẻ không được chọn thì vẻ mặt khó chịu. Rất nhanh Tả Mạc đã chọn ra một tiểu đôi tinh nhuệ với quân số khoảng năm mươi người.

Nói tinh nhuệ thật không khoa trương, nhìn thành viên tạo ra nó liền biết đội hình này xa hoa và hỗn tạp tới mức nào.

Tả Mạc, A Quỷ, Vi Thắng, Tông Như, La Ly, Tằng Liên Nhi…

Toàn bộ cao thủ hàng đầu của Mạc Vân Hải cơ hồ đều bị bắt đi hết, đây toàn là những nòng cốt đã đi theo Tả Mạc nhiều năm, sự tinh nhuệ và trung thành của họ không có gì phải bàn cãi. Trừ những người đó thì Tả Mạc còn đem theo đám tiểu mới được cường hóa xong.

Tả Mạc không lo lăngé về sự an toàn của Mạc Vân Hải chút nào, có mẹ trẻ tọa trấn Mạc Vân Hải, thêm nữa đa số truyền tống trận đã được đóng lại, mặc dù ảnh hưởng tới hoạt động thương nghiệp nhưng cũng là Mạc Vân Hải an toàn nhất từ trước đến nay, bây giờ Mạc Vân Hải giống như một con rùa đang co mình vào chiếc mai kiên cố.

Đánh lén Tâm Diệp thiền môn chính là để xả bụng tức của Tả Mạc.

Từ bên ngoài nhìn vào thì thái độ của Tâm Diệp thiền môn vô cùng tốt, vừa xin lỗi lại vừa đáp ứng bồi thường thương vong, vân vân… Dưới tình huống như thế mà suất lĩnh chiến bộ đánh Tâm Diệp thiền môn là rất dễ khiến cho cửu đại thiền môn trở mặt khai chiến với Mạc Vân Hải.

Tả Mạc còn phải trông chờ vào cửu đại thiền môn làm lá chắn cho Mạc Vân Hải, vì một thứ như Tâm Diệp thiền môn mà khai chiến thì thật không có lão. Tâm Diệp thiền môn cũng nhận ra điều này mới ỷ lại không sợ, ngoài mặt làm rất cẩn thận nên không sợ bị bới lông tìm vết.

Tiểu Mạc ca cho tới tận bây giờ không phải dạng người lòng dạ khoáng đạt, có thù không báo không phải cách hành xử của hắn.

Nếu như ngoài sáng không thể vậy thì trong tối đi.

Đối với lão đại các thế lực khác mà nói thì âm mưu quỷ kế gì gì đó là rất dễ bị bài xích nhưng đối với Tả Mạc mà nói thì đây mới là sở trường của hắn.

Nếu nhìn vào mặt lực lượng thì Tâm Diệp thiền môn không cần phải đích thân Tả Mạc ra tay. Lần này lại là chơi ngầm, bất luận là Vi Thắng hay Tông Như La Ly, mỗi người bọn họ đều có chiến lực kinh người, sát nhân phá thành gì gì đó không phải nói chơi, nhưng nếu muốn bọ họ chơi ngầm thì lại là làm khó bọn họ.

Làm loại chuyên như này không ai có thể hơn Tả Mạc được, không có hắn ở giữa chỉ huy thì đúng là không thể thành.

Quan hệ giữa Cửu đại thiền môn và Mạc Vân Hải có chút mật thiết, thương nghiệp giữa song phương phát triển rất mạnh, địa bàn cửu đại thiền môn rất rộng lớn, vật tư phong phú, mà thần trang Mạc Vân Hải luyện chế thì cửu đại môn phái rất cần.

Truyền tống trận giữa Mạc Vân Hải và cửu đại thiền môn là một trong số ít những cái vẫn còn vận hành bình thường.

Truyền tống trận được kiểm tra nghiêm ngặt nhưng đối với mấy người như Tả Mạc mà nói thì người có thể nhìn thấu hóa trang của bọn họ tuyệt đối không xuất hiện ở truyền tống trận này.

Không gặp chút khó khăn nào, bọn họ rất thuận lợi tiến vào cửu đại thiền môn.

Ngay sau khi tiến vào địa bàn của cửu đại thiền môn, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác với Mạc Vân Hải. Bất luận là kiến trúc hay là người đi đường cũng tạo cho người ta cảm giác hoàn toàn khác.

Thiện tu tôn sùng động tiên, khắp nơi có thể thấy được những tiểu đảo phiêu phù ở trong không trung, một số thiện tu còn đem chùa miếu xây dựng ở trên tường vân, chùa chiền to nhỏ, tiếng chuông phạn âm liên miên không dứt. Trên đường phố, nhìn thấy nhiều nhất chính là những thiện tu trên người mặc áo cà sa đầu bóng lưỡng đi chân trần, bọn họ cầm trong tay thiền trượng, mõ, vẻ mặt an tường. Cũng có những thiện tu cởi trần, thân như tháp sắt, những người này thường có thần thái uy nghiêm, bước đi có lực.

Thiện tu ở Mạc Vân Hải rất ít, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy nhiều thiện tu như vậy, không khỏi cảm thấy kì lạ.

Đoàn người giả thành thương đoàn, vì không muốn người khác chú ý, quản sự chấp sự của thương đoàn đều là những kẻ lão luyện, bình thường bọn họ đều tiến vào cửu đại thiền môn để buôn bán nên kinh nghiệm rất phong phú.

“Khi Huyền Không tự còn thì nơi đây càng phồn hoa hơn.” Quản sự bên cạnh Tả Mạc cảm khái nói: “Huyền Không tự sụp đổ được một thời gian, toàn bộ Huyền Không cảnh trở nên suy sụp. Đây là do mấy năm không ngừng phát triển mới có thể tái hiện lại chút sinh cơ. Nơi này cũng bởi vì có truyền tống trận thông tới Mạc Vân Hải nên mới phồn hoa như vậy.”

“Địa bàn này thuộc về môn phái nào?” Tả Mạc hiếu kì hỏi.

“Lôi Âm tự.” Quản sự vội vàng trả lời, hắn biết Tả Mạc không biết nhiều về cửu đại thiền môn nên giới thiệu vô cùng tỉ mỉ: “Lôi Âm tự là kẻ đứng đầu cửu đại thiền môn, đệ nhất chiến tướng cửu đại thiền môn Dưỡng Nguyên Hạo cũng xuất thân từ Lôi Âm tự. Khu vực họ quản lý phát triển tốt nhất, trị an cũng tốt nhất.”

“Dưỡng Nguyên Hạo à!” Tả Mạc nghe thấy cái tên này thì không khỏi sửng sốt. Dưỡng Nguyên Hạo là chiến tướng mạnh nhất xuất hiện trong mấy năm gần đây của cửu đại thiền môn, cũng là trụ cột chân chính của cửu đại thiền môn.

Sở dĩ Tả Mạc cho rằng cửu đại thiền môn có tư cách trở thành lá chắn chống lại Côn Luân Thiên Hoàn cũng bởi có sự tồn tại của Dưỡng Nguyên Hạo. Cửu địa thiền môn không có Dưỡng Nguyên Hạo với cửu đại thiền môn có Dưỡng Nguyên Hạo là không cùng một cấp bậc. Giả như không có Dưỡng Nguyên Hạo, Tả Mạc chính là người thứ nhất khởi xướng việc tấn công cửu đại thiền môn trước khi Côn Luân và Thiên Hoàn kịp nuốt nó vào bụng.

Trong lòng Tả Mạc bỗng hiện lên một ý nghĩ lớn mật, giả như có cơ hội phải gặp một lần những nhân vật có thực quyền trong cửu đại môn phái mới được.

Hắn không lo lắng Dưỡng Nguyên Hạo có địch ý hay cảnh giác gì với Mạc Vân Hải, đó là điều không thể tránh. Nhưng mà khốn cảnh của cửu đại thiền môn Tả Mạc tin nhất định Dưỡng Nguyên Hạo cũng có thể nhìn ra được. So với Côn Luân Thiên Hoàn thì Mạc Vân Hải không thể nghi ngờ chính là minh hữu tốt nhất.

Cửu địa thiền môn cũng không có quá nhiều sự lựa chọn.

“Dưỡng Nguyên Hạo hiện đang ở nơi nào?” Tả Mạc hỏi.

Quản sự lộ ra vẻ khổ sở: “Tiểu nhân không biết, loại tin tức này chúng ta không dám tìm hiểu.”

Tả Mạc bật cười khanh khách, quản sự nói không sai, bản thân cứ nghĩ đương nhiên rồi. Hắn chuyển đề tài: “Chúng ta phải mất bao lâu mới có thể tới được địa bàn của Tâm Diệp thiền môn?”

Quản sự cung kính đáp: “Nếu dùng truyền tống trận thì cần khoảng hai mươi ngày ạ.”

Tả Mạc không khỏi líu lưỡi, dùng truyền tống trận mà cần tới hai mươi ngày, thật quá xa rồi. Tả Mạc quyết định trước khi giải quyết xong Tâm Diệp thiền môn thì sẽ không để chuyện gì xen ngang.

Nhưng liên tục bay hai ngày mấy người Tả Mạc liền nhận ra có người đang theo dõi.

Thủ đoạn theo dõi của đối phương rất bí ẩn, trên đường còn đổi mấy người, nếu không phải những người ngồi đây đều là cường giả chỉ sợ rất khó phát hiện ra.

Tả Mạc không ra tay mà chỉ âm thầm theo dõi, hắn hỏi quản sự: “Biết bọn họ là người ở đâu không?”

Quản sự cẩn thận nhìn lại, sắc mặt khẽ biến, thấp giọng nói: “Là người của Lôi Âm tự!”

“Lôi Âm tự?” Tả Mạc hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn họ tới đây đã để lộ ra sơ hở gì đó? Bằng không Lôi Âm tự dù có lợi hại tới mấy cũng không phát hiện ra bọn họ, Tả Mạc vô cùng tự tin vào ngụy trang của bản thân.

“Chắc chắn đúng! Đại nhân chú ý cổ tay bọn họ có lôi hoa văn, đó là đặc thù của Lôi Âm tự. Chỉ cần tu luyện Lôi Âm thần quyết thì sẽ có lôi hoa văn.” Quản sự thấp giọng giới thiệu rồi hỏi tiếp: “Đại nhân, làm sao bây giờ?”

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi nói: “Coi như không có gì, chúng ta cứ làm việc của chúng ta.”

“Vâng!” Quản sự tuân mệnh, chỉ là trong mắt hiện lên chút ưu phiền, đường này hắn đã đi vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này.

Người theo dõi liên tục đổi mấy nhóm, đám người Tả Mạc giả vờ như không biết vẫn đi đường như thường.

Cho tới năm ngày sau khi nhóm người Tả Mạc sắp rời khỏi địa bàn của Lôi Âm tự thì bọn họ mới bị ngăn cản. Không riêng gì bọn họ, trên cảnh tuyến có rất nhiều thuyền xe bị ngăn lại.

“Đệ tử Lôi Âm tự phụng mệnh kiểm tra, đa tạ các vị đã phối hợp.”

Giọng gã đệ tử Lôi Âm tự

Mười mấy tên đệ tử Lôi Âm tự không ngừng bay lượn trong không trung, bọn họ mặc thần trang trên người, vẻ mặt như lâm đại địch. Một số ít đệ tử thiền trượng còn chớp động quang mang, tùy thời có thể phát ra công kích.

“Vị đại ca cho nhờ chút, ta nhớ không lầm thì việc như này trước kia chưa từng xảy ra mà!” Quản sự cơ trí vội vàng chạy tới hỏi thăm.

“Ai biết được! Mấy ngày hôm trước đã bắt đầu rồi, hình như có thứ gì đó bị mất. Thật là to gan, ngay cả đồ của Lôi Âm tự cũng dám trộm.” Người nói chính là một vị trung niên, mặt đầy phong sương.

“Không thể thế được, sao lại xui xẻo thế, làm lỡ hết thời gian của chúng ta.” Một người khac tiếp lời,

Trung niên nhân lắc đầu nói: “Phối hợp là được rồi. Đệ tử của Lôi Âm tự mặc dù có chút bá đạo nhưng quy củ sâm nghiêm, không kẹt không cầm. Nếu như chuyện này xảy ra ở địa bàn Tâm Diệp thiền môn mà không xuất ra chút ít thì đừng nghĩ rời đi.”

“Ồ, đệ tử của Lôi Âm tự quy củ vậy sao?” Tả Mạc xen vào.

“Đại môn phái đều không tồi, như Lôi Âm tự, Pháp Hoa tự mấy nhà đều rất quy củ. Những môn phái nhỏ kia thì thật đúng là khó coi.” Trung niên nhân giải thích.

Nhưng vào lúc này đệ tử của Lôi Âm tự theo dõi mấy người Tả Mạc liền bước tới thì thầm vào tai một đệ tử khác.

Mắt tên đệ tử kia lập tức chuyển về phái đám người Tả Mạc, chỉ thấy hắn bắt chuyện với mấy người rồi sau đó một nhóm bao vây xung quanh đám Tả Mạc.

Những người đứng xung quanh thấy thế đều sợ chạy mất dép.

Tả Mạc thật sự không ngờ đối phương lại hướng về phía mình, xuất môn đã gặp chuyện như này, vận khí đúng là quá đen đủi đi.

“Tại hạ là Liễu Ngư, đệ tử của Lôi Âm tự, xin chào các vị.” Đệ tử của Lôi Âm tự thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc: “Bản môn đang chấp hành kiểm tra bình thường, mong các vị phối hợp. Nếu như có chỗ quấy rầy vẫn mong được thứ lỗi.”

Toàn trường lập tức trở nên yên lặng, ánh mặt của mọi người trong thương đội đều nhìn về phía Tả Mạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK