Mục lục
[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Vẻ mặt Y Chính đầy khẩn trương và quan thiết, ánh mắt không dám rời mắt khỏi Tông Như.

Hình dáng của Tông Như đại biến, trước đây diện mạo của Tông Như rất bình thường nhưng do hắn là thiện tu nên thân thể rất cường tráng. Bây giờ thân thể Tông Như lại gầy như que củi, gương mặt hõm vào, con mắt độc nhất kia giống như có thể nhìn thấu vạn vật, trong suốt. Trên mặt luôn nở nụ cười đầy ấm áp dễ gần.

Hồng liên trên trán thánh khiết như hỏa.

Ngón tay Tông Như như củi khô rời khỏi người sư huynh Y Chính.

“Tông sư phó, sư huynh ta thế nào? Có biện pháp không?” Y Chính sốt ruột nói.

Sư huynh Y Chính cũng mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ. Kì thực khi hắn nhìn thấy Tông Như thì đã thất kinh rồi, thân thể tiều tụy, hiển nhiên là kết quả do nguyện lực không ngừng ăn mòn nhưng cặp thần quang trầm tĩnh kia lại giống như xuyên thẳng vào lòng hắn.

Lần đầu tiên hắn sinh ra loại cảm giác này, đối phương sâu không lường được.

Khi hai ngón tay của Tông Như đặt lên cổ tay hắn thì thần lực tinh thuần mà nhu hòa tràn vào làm hắn cảm thấy vô cùng thoải mái và nhẹ nhõm, đã lâu rồi hắn mới có cảm giác này.

“Không có vấn đề gì lớn.” Tông Như mỉm cười, giọng nói làm người ta cảm thấy yên lòng, Y Chính đang số sắng lập tức trở nên bình tĩnh.

Y Chính mừng như điên: “Ta biết là Tông sư phó nhất định có thể trị được cho sư huynh mà!”

Tông Như mỉm cười, trong tay xuất hiện một ngọt giản đưa cho sư huynh Y Chính.

“Đây là một số tâm đắc mà ta bế quan có được, trong đó còn có phương pháp tu luyện thần lực. Chỉ cần dựa theo phương pháp này tu luyện thì không bao lâu nữa ngươi liền có thể khỏi hẳn. Trình độ thiền định của ngươi rất thâm hậu, vô cùng hiếm có, đối với việc tu luyện của ngươi cũng rất có ích.”

Tông Như lập tức quay sang nói với Y Chính: “Ngươi cũng tu luyện cùng với sư huynh của mình, có nghi vấn gì cứ hỏi sư huynh của ngươi.”

“Đa tạ Tông sư phó!”

Hai người cảm ơn từ tận đáy lòng.

Tông Như khoát khoát tay: “Không cần khách khí, chỉ là những phương pháp này đừng ngoại truyền.”

Vẻ mặt hai người rất nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Trầm ngâm trong giây lát, Tông Như bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đầy trầm tĩnh: “Khoảng mấy tháng nữa thì thương thế của ngươi sẽ có khởi sắc. Lúc đó có chuyện muốn nhờ hai người.”

Y Chính vội vàng nói: “Tông sư phó có chuyện gì cứ việc phân phó!”

Sư huynh Y Chính cũng nói: “Tông sư phó cứ nói!”

“Ở Mạc Vân Hải ta thiện tu nhất mạch thế lực nhỏ bé, ngoại trừ ta thì không còn ai khác.” Tông Như cười nói: “Thiền lộ của ta long đong, sau khi gặp được đại nhân mới có phúc duyên. Sau này bế quan mới có được những tâm đắc này, nếu giữ lại cho bản thân thì thật quá đáng tiếc. Đại nhân cũng có ý muốn mở rộng thiện tu, nhưng ta vô tâm lại nhiều tục vụ, chuyện này phải trông cậy vào hai người rồi.”

Y Chính nhíu mày: “Thiện tu ở Mạc Vân Hải quá ít, hơn nữa cảnh giới còn không đều. Mọi người cũng không quá nguyện ý tu luyện thiện tu.”

Y Chính nói không sai, ở Mạc Vân Hải, thiện tu chỉ có một số ít người tu luyện. Đây cũng là do Mạc Vân Hải khuyết thiếu đỉnh giai thiện tu, trước đây thiện tu lợi hại nhất chính là Tông Như, cho dù thực lực của hắn xuất chúng nhưng ở Mạc Vân Hải vẫn là lực cô thế cô.

Mạc Vân Hải tu luyện nhiều nhất chính là kiếm tu, Vi Thắng với thực lực kinh khủng bá đạo làm vô số người sùng bái. Mà trong Chu Tước doanh đại danh đỉnh đỉnh thì kiếm tu cũng là nhiều nhất, quan trọng nhất chính là Mạc Vân Hải đã tìm ra một phương thức tu luyện kiếm tu đặc biệt, giống như kiếm trận ngộ ý, vân vân.

Thứ hai là phù tu, một gã phù tu có cơ sở vững chắc ở Mạc Vân Hải có thể tìm được một công việc không tồi. Hơn nữa Kim Ô doanh có ngọc giản hoàn chỉnh có thể giúp cho phù tu tu luyện.

Tán tu và thiện tu nhân số đều rất ít.

Nhưng người khác lại không biết, tàng kinh các của Huyền Không tự rơi vào trong tay Tả Mạc. Tông Như có thể phá quan mà ra có công lao cực lớn của tàng kinh các, chính từ những điển tích thâm ảo của thiện tu và ngọc giản về thần lực của Tả Mạc mới làm Tông Như ngộ ra một bộ thần lực vô cùng khác lạ.

Kế thừa truyền thừa của Huyền Không tự, Tả Mạc cảm thấy thật lãng phí nếu cứ vất ở đó.

Lại thêm lần trước việc Tâm Diệp thiền môn công kích mặc dù Mạc Vân Hải đã chất vấn nhưng Tâm Diệp thiền môn lại đưa ra chứng cứ, nói những người này nửa năm trước đã bị đuổi ra khỏi Tâm Diệp thiền môn, vân vân.

Tả Mạc vô cùng tức giận nhưng cũng đã bắt đầu nghĩ cách.

Kiềm chế Côn Luân và Thiên Hoàn hai lực lượng đứng đầu, một là Tây Huyền, một chính là cửu đại thiền môn. Cửu đại thiền môn mặc dù có được Dưỡng Nguyên Hạo là đỉnh giai chiến tướng nhưng bên trong phân tranh quá nhiều.

Tả Mạc định thông qua mua bán thần trang để đề cao thực lực của cửu đại thiền môn, qua đó đối kháng với Côn Luân Thiên Hoàn. Nhưng qua việc này Tả Mạc lại ngửi thấy được mùi nguy hiểm. Thâm nhập của Côn Luân Thiên Hoàn đối với cửu đại thiền môn sâu vượt xa tưởng tượng của hắn, nếu như song phương thực sự phát sinh xung đột thì những môn phái chân chính muốn chống lại chỉ sợ không có mấy cái.

Nếu Côn Luân Thiên Hoàn có thể thâm nhập cửu đại thiền môn vì sao mình không thể chứ?

Tông Như hỏi: “Các ngươi có nhận xét gì về cửu đại thiền môn?”

Y Chính có chút không hiểu, hắn không rõ ý tứ của Tông sư phó. Sư huynh Y Chính hiểu ý, trầm ngâm trong giây lát rồi nói: “Nhiều người nhiều ý, ô hợp.”

“Nếu như để các ngươi đi cửu đại thiền môn, các ngươi có đồng ý không?” Tông Như hỏi.

Sư huynh Y Chính đột nhiên hiểu ra, hai mắt sáng rực lên: “Chẳng lẽ Mạc Vân Hải dự định thâm nhập cửu đại thiền môn?”

“Đúng vậy.” Tông Như không phủ định, loại chuyện như này vẫn nên nói thẳng ra thì tốt hơn, hắn nói tiếp: “Với thực lực bây giờ cửu đại thiền môn không thể nào chống đỡ được Côn Luân và Thiên Hoàn. Ta không biết Đại Phật tự như nào nhưng Tâm Diệp thiền môn đã bị thâm nhập.”

Sư huynh Y Chính im lặng không lên tiếng.

“Nếu Côn Luân và Thiên Hoàn đánh hạ cửu đại thiền môn thì Mạc Vân Hải sẽ không còn lá chắn, đây cũng là lí do tại sao chúng ta lại có ý nghĩ này.” Tông Như nói.

“Chẳng lẽ Mạc Vân Hải không muốn thôn tinh cửu đại thiền môn?” Sư huynh Y Chính bỗng nhiên nói.

“Không phải không muốn mà là không thể.” Tông Như thẳng thắn nói: “Chúng ta cần có một tấm lá chắn mà không phải là địa bàn.”

“Các ngươi muốn đem cửu đại thiền môn biến thành đầm lầy để ngăn cản Côn Luân và Thiên Hoàn?” Ánh mắt của sư huynh Y Chính lợi hại như kiếm.

“Ngươi đánh giá quá cao cửu đại thiền môn rồi.” Tông Như thản nhiên nói.

Sư huynh Y Chính trầm mặc. Tông Như nói cũng đúng, cửu đại thiền môn không có năng lực để làm điều này, trừ phi có người có thể đem cửu đại thiền hợp thành một thể. Nhưng hiển nhiên điều này là không có khả năng, ngay cả Huyền Không tự năm đó cũng không làm được.

“Bất luận Côn Luân hay Thiên Hoàn thắng, thiện tu đều sẽ trở thành lệ thuộc. Nếu Mạc Vân Hải may mắn thắng thì các ngươi không cần phải lo lắng điều này. Xin yên tâm, dù các ngươi có đồng ý hay không thì ngọc giản kia ta cũng không thu lại.” Tông Như nhìn sư huynh Y Chính nói.

Một hồi lâu sau sư huynh Y Chính mới nói: “Ta cần phải làm như thế nào?”

“Đầu tiên, ngươi cần phải dưỡng thương cho tốt, tu luyện thần lực, tăng cường thực lực.” Thần quang trong mắt Tông Như chớp động đầy trí tuệ: “Có được thực lực mới có quyền nói chuyện.”

“Sau đó, chúng ta sẽ giúp người, bao gồm cả tiền bạc con người để ngươi có thể có được địa vị trong môn phái càng cao càng tốt.”

“Tình huống của Đại Phật Tự ngươi khẳng định biết rõ hơn ta. Theo ta biết thì địa vị của Đại Phật Tự bên trong cửu đại thiền môn không cao, đây chính là một cơ hội tốt cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể nâng cao sức ảnh hưởng của Đại Phật Tự thì ngươi có thể kéo thêm rất nhiều phe cánh bên trong tự.”

Y Chính bĩu môi, vẻ mặt không đồng tình, hắn đối với Đại Phật Tự chẳng có tí thiện cảm nào. Ở nơi đó hắn đã nếm trải sự ấm lạnh của nhân gian, không hề có chút hồi ức tốt đẹp gì.

Sư huynh hắn thì lại nghe rất cẩn thận.

“Người có thể làm được việc này rất ít, Mạc Vân Hải quá ít thiện tu.” Tông Như có chút bất đắc dĩ nhưng rất nhanh hắn đã đưa ra đề nghị khác: “Nhưng chúng ta sẽ giúp ngươi tìm kiếm những đệ tử có thực lực nhưng không được môn phái coi trọng, về phần có mời được họ hay không thì phải trông chờ vào thủ đoạn của các ngươi.”

Sư huynh Y Chính gật đầu: “Ta hiểu rồi. Tính tình của Y Chính không thích hợp lắm nên có lẽ ta sẽ đi một mình.”

Y Chính nghe vậy thì quýnh lên, nhảy dựng lên nói: “Không được! Sư huynh…”

Sư huynh nghiêm túc nhìn Y Chính, Y Chính đối với sư huynh vô cùng tôn kính, lập tức ngậm miệng.

“Tính cách của ngươi quá ngay thẳng, khó che giấu được tâm tư, không thích hợp làm việc này.” Giọng sư huynh đầy nhẹ nhàng: “Hơn nữa hiện giờ chính là thời gian tu luyện tốt nhất của ngươi, chớ có lười biếng. Đi theo Tông sư phó chính là đại phúc duyên, ngươi đừng bỏ lỡ.”

“Nhưng là…” Y Chính há mồm muốn nói.

“Hơn nữa ngẫm lại thì ta từ nhỏ đã lớn lên ở trong tự, sao có thể trừng mắt nhìn nó suy sụp chứ? Tình cảnh của Đại Phật Tự đã rất bất ổn rồi.” Trên mặt sư huynh lộ ra vẻ tưởng niệm, thổn thức cảm khái.

Y Chính không biết nên nói gì.

“Bất luận là về công hay tư Y Thanh đều cần cảm ơn Tông Như và Tả Mạc đại nhân.” Y Thanh hành đại lễ với Tông Như: “Nếu như có ngày cửu đại thiền môn không thể nào địch lại, Y Thanh mong có thể đem người tới Mạc Vân Hải để xin được che chở.”

Tông Như thoáng nhìn qua Y Thanh, trong lòng cảm khái. Anh tài xuất hiện lớp lớp ở những đại môn phái, hắn thấy Y Chính cũng là loại hiền tài này, không ngờ sư huynh của hắn còn tốt hơn, ánh mắt vô cùng chuẩn xác. Nếu không phải bị thương thế hành hạ thì không đến mức tàn tạ như này.

Sau lần hồi sinh này Y Thanh nhất định một bước lên trời.

“Việc này ta có thể đồng ý với ngươi, bên trong Mạc Vân Hải chúng ta ngay cả yêu ma tộc cũng có chứa thì làm sao không dung nạp được thiện tu chứ?” Tông Như nghiêm nghị nói.

“Y Thanh nguyện lĩnh mệnh!” Y Thanh chân thành thực hiện lễ tiết của thuộc hạ.

Trên mặt Tông Như cũng hiện ra sự vui mừng, lễ này của Y Thanh chứng tỏ hắn đã đồng ý tham gia vào Mạc Vân Hải. Hắn đứng dậy đưa tay nâng Y Thanh dậy: “Việc này vừa gian khổ vừa nguy hiểm, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận. Nếu như không thể làm được thì phải giữ an toàn, con người là trên nhất.”

Trong lòng Y Thanh cảm thấy rất ấm áp: “Y Thanh hiểu rồi.”

Tông Như trầm ngâm nói: “Thần lực kia ta vẫn chưa đặt tên, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là người sáng tạo ra nó.” Thấy Y Thanh muốn nói Tông Như liền khoát khoát tay, ngăn cản nói: “Hư danh với ta đã là vô nghĩa, lại có thể giúp ngươi tích lũy danh vọng, về sau sẽ trợ giúp cho ngươi rất nhiều. Danh vọng cũng là một loại sức mạnh, vận dụng nó một cách thích hợp có thể giúp ngươi tiết kiệm được rất nhiều sức lực.”

Trong lòng Y Thanh vô cùng kính nể, thanh danh của Tông Như trước đây hắn chưa từng nghe tới nhưng biểu hiện về tâm tính thực lực của Tông sư phó không chỗ nào không phải là đại sư thiện tu chân chính.

“Nhưng muốn tiến xa trên con đường thần lực này ta có một câu muốn nói với ngươi.” Tông Như nghiêm nghị nói: “Đa phần thần lực này là dựa theo chỉ dẫn của Mạc Vân thần lực nhưng gốc gác của nó lại bắt nguồn từ bí truyền của Huyền Không tự, Không Thiền!”

Y Thanh Y Chính nghe vậy thì như bị sét đánh, ngây ra như phỗng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK