Một chiếc hộp vuông màu vàng bay lơ lửng trong ngọn lửa, thân hộp phủ đầy hoa văn tinh tế.
Ngọn lửa biến mất, chiếc hộp bay vào trong tay Tả Mạc, hộp vuông to bằng lòng bàn tay. Chiếc hộp vuông truyền tới cảm giác ấm áp, cảm giác tâm ý tương thông không khỏi khiến Tả Mạc cười thỏa mãn.
“Từ nay trở đi gọi ngươi là ‘vương giới’ nhé!”
Đây là thần binh mà Tả Mạc cảm thấy thỏa mãn nhất. Sau khi có được phôi thần binh kia, lúc nào hắn cũng nghĩ về việc luyện chế một kiện thần binh cho bản thân. Bây giờ có thể nói trình độ luyện khí của hắn đã đạt tới mức đăng phong tạo cực nhưng vẫn chưa có được thần binh thích hợp, nhất là hiện tại thần lực của hắn đã khôi phục. Pháp bảo bình thường trong tay hắn đều giống như kim lưu kiếm, chỉ trong nháy mắt liền bị phá hủy.
An Mạc và Lương Vi đều đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, thực sự bọn họ không nghĩ ra vì sao vào lúc mấu chốt như này mà vương thượng vẫn còn tâm trí để luyện khí. Chiếc hộp vuông màu ám kim kia nhìn qua thì rất bình thường, không hề toát ra chút khí tức bá đạo nào.
“Vương thượng!” An Mạc gấp giọng gọi.
Tả Mạc gật đầu với hắn rồi bay lên trên lưng đồng cốt minh điểu vương: “Vừa đi vừa nói.”
An Mạc càng sốt ruột hơn: “Vương thượng! Hải Tâm Băng đã tập kết được ba mươi vạn đại quân! Bây giờ nếu chúng ta cứ đi tiếp thì đó chính là tử lộ…”
“Ngươi sợ chết à?” Tả Mạc bỗng hỏi.
An Mạc ngẩn ra, hắn không ngờ vương thượng lại hỏi như vậy, hắn thành thật trả lời: “Thuộc hạ không sợ chết nhưng sợ chết cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Không sai.” Tả Mạc gật đầu, gương mặt ẩn sau tấm mặt nạ đồng không chút biểu cảm, thản nhiên nói: “Xuất phát.”
“Vương thượng!” An Mạc vô cùng sốt ruột.
“Vương thượng! Âm Lăng vệ và chiến bộ của minh chủ Vưu Triết đang chạy tới, chi bằng chúng ta chờ bọn họ…” Lương Vi nói.
“Không cần đợi bọn họ, thời gian của ta có hạn.” Nói xong Tả Mạc thản nhiên bay lên trời.
An Mạc và Lương Vi bốn mắt nhìn nhau, bọn họ không thể nào nghĩ ra vì sao vương thượng lại làm thế? Bây giờ mà cứ xông lên đảm bảo chết chắc! Ba mươi vạn đại quân! Bọn họ không tin ngay cả điều đó vương thượng cũng không nhìn ra, nhưng vì sao vương thượng vẫn làm như thế, chẳng lẽ vương thượng vẫn còn lá bài nào đó chưa lật?
Trước đó bọn họ cũng có thảo luận qua, nhưng bất luận bọn họ nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được biện pháp gì có thể đánh bại được ba mươi vạn đại quân!
An Mạc cắn răng nói: “Cùng lắm thì chết chung với vương thượng!”
Dứt lời hắn cũng xoay người leo lên ma kỵ bám sát theo Tả Mạc.
“Thật khiến người ta tò mò!” Lương Vi thì thào tự nói. Bây giờ hắn đã có thể mơ hồ đoán ra vương thượng nhất định có chuẩn bị riêng của mình nhưng hắn không thể đoán ra được chiêu tối hậu của vương thượng rốt cuộc là chiêu gì?
Vương Chi Hào Giác bám sát phía sau.
Dọc đường bọn họ không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào, một đường thông suốt không chút trở ngại.
Lúc này Hải Tâm Băng đã nhận ra sai lầm, chiến thuật của nàng tựa như một bước đệm tạo nên kì tích tiến công sấm sét của tân vương, làm cho danh vọng của tân vương được đẩy lên cao tới tột độ.
Không có ngăn cản, tốc độ hành quân của Tả Mạc đạt mức cao nhất.
Dọc đường có rất nhiều trinh sát, những trinh sát này có nhiệm vụ dò xét vị trí hiện tại của tân vương. Không phải tất cả trong đó đều là người của Hâỉ Tâm Băng, trận quyết chiến này được toàn bộ mọi người ở Minh cảnh quan tâm tới.
Tả Mạc một lần nữa thống lĩnh đội ngũ thẳng tiến về phía trước, vô số thế lực ồ lên cảm thán. Dù người không hiểu gì cũng biết rằng phía trước Hải Tâm Băng đã bố trí rất nhiều thiên la địa võng, đại quân ba mươi vạn người chính là một nửa số chiến bộ tinh nhuệ ở Minh cảnh.
Lực lượng này không khỏi khiến người ta run sợ.
Không ai có thể chiến thắng!
Lấy cứng chọi cứng, đó là lựa chọn ngu xuẩn nhất. Trong mắt rất nhiều người, tân vương chắc chắn sẽ đi vòng để tránh mũi nhọn của Hải Tâm Băng. Chiến bộ khổng lồ như thế chính là tâm huyết bao năm kinh doanh của Hải Tâm Băng nhưng nó không thể tồn tại lâu. Có được sự ủng hộ của lão minh vương, dân chúng Minh cảnh cũng đã thấy được sự cường đại của hắn, tình thế hiện tại Tả Mạc thực sự tốt hơn Hải Tâm Băng rất nhiều.
Tân vương chỉ cần tránh khỏi mũi nhọn của Hải Tâm Băng, kéo dài một khoảng thời gian là có thể khiến ba mươi vạn đại quân của Hải Tâm Băng sụp đổ.
Đây mới là phương thức ứng phó chu toàn nhất.
Thế nhưng tân vương lại lỗ mãng lao tới minh vương hà, giống như thiêu thân lao vào lửa!
Mọi người đều đã tưởng tượng ra kết quả của hắn, rất nhiều người cảm thấy tân vương chỉ là một kẻ lỗ mãng hữu dũng vô mưu!
Tân vương chắc chắn phải chết!
Cảm giác bi thương khó có thể nói thành lời hiện lên trong lòng mỗi người dân. Vừa mới trải qua kì tích bảy ngày, bọn họ cứ nghĩ rằng tân vương sẽ giống như lão minh vương, là một vị anh hùng tuyệt thế nhưng hiện tại xem ra hắn chỉ là một kẻ lỗ mãng sính cường. Nếu tân vương chết thì Hải Tâm Băng cũng không có tư cách trở thành vương, một lần nữa Minh cảnh lại quay về thời kì không có vương.
Đây chính là điều làm bọn họ thương tâm nhất.
Mười năm qua đi, so với trước kia, cuộc sống của bọn họ đã hoàn toàn đổi khác. Không có chiến tranh, sinh hoạt bình thường, Minh cảnh hòa bình, Minh cảnh đoàn kết, vương kì chỉ về hướng nào thì bọn họ sẽ đi về hướng đó.
Lại nhìn sang Bách Man cảnh, nơi đó hỗn loạn ra sao, chiến loạn không ngừng, các thế lực lớn chinh phạt lẫn nhau, mỗi ngày đều có người chết.
Suy sụp và đau thương tràn ngập Minh cảnh.
Thời đại này phải kết thúc thật sao?
Mười năm an bình thật sự phải kết thúc sao?
-------------------------------
“Hắn vẫn tiến công về phía này?” Hải Tâm Băng sửng sốt, nàng vô thức hỏi: “Chẳng lẽ Âm Lăng vệ và Vưu Triết không đến?
“Không!” Trong mắt Chúc Nam Nguyệt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Kì thật!” Hải Tâm Băng trầm ngâm nói: “Nhìn qua thì thấy hắn cũng không phải là kẻ không có đầu óc như thế!”
Chúc Nam Nguyệt không nói gì, trong lòng cũng có chung quan điểm.
Có thể bức các nàng tới mức này, có thể dưới tình huống bốn bề thọ địch nắm được sơ hở duy nhất để phá cục, người như vậy lại là kẻ không có đầu óc sao? Ngược lại, Chúc Nam Nguyệt lại cảm thấy hắn là một người rất quả quyết, trí tuệ, đầy dũng cảm và ngoan cường.
Nếu không phải từ nhỏ nàng đã đi theo Hải Tâm Băng, tình cảm như tỷ muội thì chắc chắn nàng không mong đối địch với người như vậy.
Chắc chắn đối phương có chỗ dựa!
“Chắc chắn hắn có hậu chiêu!” Hải Tâm Băng không những không thoải mái ngược lại còn cảm thấy áp lực vô hình đang bao phủ bản thân. Nàng không thể nào dự đoán được hành động tiếp theo của đối phương.
“Có dùng nội ứng không?” Chúc Nam Nguyệt nhắc nhở.
“Ngươi nói đúng!” Hải Tâm Băng kinh ngạc nói: “Ngươi phải chuẩn bị tốt bước này.”
Chúc Nam Nguyệt hơi giật mình nhìn Hải Tâm Băng. Nàng chưa bao giờ thấy minh chủ kinh hoảng như thế, trong lòng nàng, minh chủ lúc nào cũng là người lạnh lùng bình tĩnh. Bây giờ do không biết hành động tiếp theo của đối phương là gì mà trong lòng đã rối lên như canh hẹ.
Áp lực mà đối thủ tạo ra cho minh chủ thật sự quá lớn!
Chúc Nam Nguyệt không khỏi cảm thấy khiếp sợ.
-------------------------------
Các trinh sát không ngừng gửi tình báo về vị trí xuất phát, nghỉ ngơi của Tả Mạc về hậu phương.
“Báo! Dự đoán đối phương còn cách một ngày đường!”
“Báo! Địch nhân đang tăng tốc! Dự tính còn sáu canh giờ nữa là đến nơi!”
“Báo! Còn hai canh giờ nữa!”
…
Đối phương càng ngày càng gần minh vương hà, bầu không khí ở đó càng ngày càng khẩn trương hơn, áp lực của đại chiến sắp tới làm cho quân doanh căng lên như dây đàn. Mọi người bắt đầu khẩn trương hơn, ngay cả những chiến tướng thân kinh bách chiến lúc này cũng cảm thấy căng thẳng, vẻ mặt không khỏi hiện lên chút lo âu.
Rõ ràng đối phương chỉ có hai chiến bộ, chưa tới một vạn người.
Nhưng không biết vì sao, áp lực cường đại vô hình lại tràn ngập trong lòng mỗi người.
Hành vi không bình thường của đối phương làm cho thần kinh mỗi người căng ra như dây đàn. Đối phương không phải loại vô danh, hắn đã chứng minh được thực lực của bản thân rồi.
Càng không bình thường thì càng khiến người ta cảnh giác nhiều hơn.
Ba mươi vạn đại quân như lâm đại địch.
Tiếng ồn dần biến mất, mọi người đều không tự chủ được ngậm miệng lại, theo bản năng bọn họ nắm chặt ma binh lại, bầu không khí vô cùng khẩn trương và lạnh lẽo.
Ở phía xa xa trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những đốm đen nhỏ, trái tim mọi người không khỏi đập mạnh.
“Tới rồi!”
Đại quân nhốn nháo hết cả lên, các chiến tướng không ngừng gầm lên.
“Tập trung tinh thần!”
“Mọi người chuẩn bị chiến đấu!”
“Mọi người chuẩn bị tốt, đến lúc mấu chốt đừng để ta bị tụt lại phía sau!”
…
Tốc độ của những đốm đen cực nhanh, trong nháy mắt, mọi người đã thấy tầm mắt trở nên tối sầm, đối phương đã tiến tới rất gần trận địa của họ. Rõ ràng đối phương không tới một vạn người nhưng tiến công với tốc độ cao như thế vẫn khiến mọi người ở dưới cảm thấy như đang có thiên quân vạn mã gào thét đánh về phía bọn họ.
Trong lòng mọi người không khỏi run lên!
Đây là dòng lũ ầm ầm chảy bảy ngày bảy đêm không ai có thể chống cự được sao?
Thấy đối phương sắp tiến vào phạm vi công kích của mình, vẻ mặt các chiến tướng đều trở nên khẩn trương ngưng trọng. Mỗi người đều đang vận sức chờ phát động, chỉ cần đối phương tiến vào phạm vi công kích của mình thì bọn họ sẽ không chút do dự mà phát động công kích!
Bỗng đối phương ngừng lại!
Dừng lại mà không hề có dấu hiệu báo trước, tiến công với tốc độ cao như thế mà đột nhiên dừng lại, không hề có chút trắc trở gì làm người ta cảm thấy khó chịu buồn bực không thôi.
Cuối cùng thì bọn họ cũng thấy rõ người đứng đầu đội ngũ!
-------------------------------
Tả Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào địch nhân phía trước.
Nói thật, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ba mươi vạn người tập trung cùng một chỗ như này. Chiến bộ dày đặc chi chít không nhìn thấy điểm cuối làm người ta không khỏi cảm thấy có chút bất lực.
Nhưng Tả Mạc thì không như vậy.
Hắn ngồi ngay ngắn bất động trên lưng đồng cốt minh điểu vương. Ngay cả ánh mắt cũng không xuất hiện chút biến hóa nào, vẫn băng lãnh không có tình cảm, không chút xao động.
“Hải Tâm Băng!”
Giọng nói lạnh lùng đạm mạc vang lên trong đầu mỗi người, ai cũng nghe rất rõ.
Bây giờ Hải Tâm Băng rất bình tĩnh, hoàn toàn khác so với sự thất kinh lúc trước. Nàng không chút sợ hãi bước ra khỏi đám đông.
Hải Tâm Băng mặc trọng giáp hiện ra tư thế hiên ngang oai hùng, giờ phút này nàng đã biểu hiện được phong tư trác tuyệt của một vị minh chủ. Trong tay nàng là trường kiếm màu lam, tóc dài bay lượn trong gió, dung nhan tuyệt mỹ không tỳ vết, không vướng chút bụi trần, con người nàng toát ra vẻ quyết đoán cơ trí khiến người ta tin tưởng.
Nàng không né tránh ánh mắt của Tả Mạc, không muốn dây dưa nói nhiều nàn trầm giọng nói: “Chém gió vô ích! Chiến đi!”
Đôi mắt phượng của Hải Tâm Băng bỗng lóe sáng, nàng giơ trường kiếm trong tay lên, trầm giọng quát, tiếng quát vang vọng không gian: “Lấy thanh danh của Minh cảnh!
Lúc này hào quang xung quanh nàng bắn ra tứ phía, Hải Tâm Băng giống như một vì sao sáng.
“Lấy thanh danh của Minh cảnh!”
Mọi người được nàng cổ vũ, trong nháy mắt toàn bộ khẩn trương đều biến mất, nhiệt huyết sôi sục, chiến ý dâng trào! Ba mươi vạn đại quân đồng thanh hét lớn, làn sóng âm thanh ầm ầm vang vọng khắp không gian!
Hải Tâm Băng bỗng giác ngộ, đại cục đã định!
Sĩ khí của đại quân đạt tới cực điểm. Khi sĩ khí của ba mươi vạn chiến bộ tăng vọt, không ai có thể nghịch chuyển được điều này.
Gia hỏa đeo mặt nạ đồng đứng đối diện bỗng đứng lên.
Hắn đứng trên lưng đồng cốt minh điểu vương giống như đứng trên mây, từ trên cao nhìn xuống chúng sinh vạn vật.
Ánh mắt băng lãnh tràn ngập sự khinh thường miệt thị, giọng hắn không lớn nhưng toàn trường đều có thể nghe rõ, tiếng hô vang dội long trời lở đất bỗng ngưng bặt.
“Các ngươi có tư cách gì mà lấy thanh danh của Minh cảnh?”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK