"Ngươi đủ rồi!" Tử Thược ai oán nhìn hắn, "Ai là ca ngươi, ai là tẩu ngươi? Ai thèm xưng hô ngươi là Tiểu Vân? Ngươi còn bức ta, có tin ta làm cho cả Vô giới biết đường đường Vân Di Thiên Tôn ngươi thế nhưng không thích tắm rửa hay không!"
"Thược Nhi, vi sư cũng không phải không thích tắm rửa, mà là không thích tắm một mình, nếu Thược Nhi nguyện ý tắm cùng vi sư, vi sư tất nhiên sẽ không để ý, dù sao chúng ta cũng đã ngủ cùng giường rồi, ngươi liền theo vi sư đi."
Vân Di Thiên Tôn cười cười, ánh mắt ôn hòa như gió xuân nhìn Tử Thược.
Sắc mặt Tử Thược lập tức đỏ bừng, hung hăng trừng mắt Vân Di Thiên Tôn, sau đó quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt đang mỉm cười, yếu ớt nói: "Tẩu tử, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta mới không có..."
"Tử Thược, ngươi cũng nên lấy chồng." Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ý cười ấm áp, chân thật.
"Tẩu tử!" Tử Thược ai oán nhìn Mộ Như Nguyệt: "Cho dù gả chồng, ta cũng tuyệt đối không gả cho một lão nhân!"
"Thược Nhi, lời này sai rồi, vi sư đã sớm nói, vi sư đã từng dùng Trú nhan đan mới làm dung nhan trước sau không thay đổi, các phương diện khác của thân thể cũng không thay đổi, cho nên vi sư không hề già chút nào..." Vân Di Thiên Tôn lắc lắc đầu, kiên nhẫn giải thích.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Tử Thược phẫn nộ trừng mắt Vân Di Thiên Tôn, "Ta đang nói chuyện với tẩu tử, ai cho phép ngươi xen vào?"
"Thật là càng lớn càng không nghe lời, còn dám nói chuyện đại nghịch bất đạo với sư phụ như thế..." Vân Di Thiên Tôn bất mãn nói thầm một câu, ánh mắt ai oán.Tử Thược híp mắt lại: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Nhất thời, Vân Di Thiên Tôn hồi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Ta có nói gì đâu, thật sự chưa nói gì cả..."
"Hừ!" Tử Thược hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt: "Tẩu tử, sao các ngươi lại đến Đông Đảo?"
"Ta đến đây có chuyện muốn giải quyết..."
Sau đó Mộ Như Nguyệt kể lại khúc mắc giữa Thánh Nguyệt phu nhân và Đậu gia, bao gồm chuyện của Thiên Ma Môn, lúc này nàng lại không nhìn thấy lúc nghe ba chữ "Thiên Ma Môn", Tử Thược hơi trầm mặc, đáy mắt xẹt qua tia sáng khác thường...
"Thì ra là thế", Tử Thược khẽ gật đầu, "Tẩu tử, mặc kệ có chuyện gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi, nhưng mà có một việc ta có thể nói cho ngươi, Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch không có ở Thiên Ma Môn."
Không ở Thiên Ma Môn? Vậy bọn họ ở đâu? Nếu như ở Đậu gia, không lý nào nàng lại không cảm nhận được hơi thở của bọn họ...
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, rồi từ từ giãn ra: "Tử Thược, bây giờ ta có chuyện cần ngươi hỗ trợ, Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch mất tích, cữu cữu lại có nguy hiểm, ta không thể rời khỏi nơi này, ngươi đi Trung Châu một chuyến, đón cha mẹ ta đến Duy gia để bọn họ gặp ông ngoại và cữu cữu." "Được." Tử Thược khẽ gật đầu: "Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng đưa bọn họ đến đó." • ♦ Lúc nói chuyện, nàng dời mắt nhìn Vân Di Thiên Tôn đứng bên cạnh, trợn to mắt nói: "Ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau đi?" Vân Di Thiên Tôn giật mình, vôi vàng đi theo phía sau Tử Thược. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình làm sư phụ thật nghẹn khuất, ngay cả đồ nhi cũng có thể lớn tiếng ra lệnh cho hắn... "Khiếu Nguyệt và Tiểu Bạch không ở Thiên Ma Môn?" ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, "Vậy bọn họ ở đâu chứ?" Bỗng nhiên, nàng tựa hồ nhớ tới điều gì, hơi ngẩn ra: "Đúng rồi, ta quên hỏi Tiểu Hoàng Nhi có đi cùng bọn họ hay không..."