Ngoài Ám dạ chi sâm không tối tăm u ám như trong rừng, ánh mặt trời ấm áp bao phủ chân núi, xuyên qua lá cây, loang lổ chiếu xuống mặt đất.
Đã qua nửa tháng, vài người lục tục từ trong núi đi ra, mang đến hơi thở náo nhiệt cho chân núi yên tĩnh này...
"Các ngươi đoán, tiểu đội phế vật kia thế nào rồi? Đã lâu như vậy cũng không thấy dùng bùa truyền tống thoát ra, có thể đã dữ nhiều lành ít hay không?"
"Ha ha, khẳng định là vậy, thực lực bọn họ làm sao có thể sống sót trong Ám dạ chi sâm? Nửa tháng nay cũng không thấy tung tích bọn họ, nhất định đã chết dưới móng vuốt của ma thú nào đó rồi, không còn khả năng xuất hiện nữa."
"Ngươi nói, bọn họ cũng thật là, nếu chịu hiến thân, một vài cường giả cũng sẽ tiếp nhận, cố tình bốn người bọn họ lại hợp thành một tiểu đội phế vật, thế không phải tự tìm chết là gì?"
Mọi người đều lắc đầu, tiếc hận than thở.
Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, Phiên Lâm cười lạnh, trước khi vào Ám dạ chi sâm, Lương Văn đã đến tìm hắn, dùng một viên đan dược phàm giai mua chuộc hắn, giở trò với bùa truyền tống của bọn họ, cho nên, lần này những người đó nhất định không thể toàn thân mà ra.
Nghĩ đến đây, Phiên Lâm nhịn không được nhìn về phía Ám dạ chi sâm, vừa nhìn liền biến sắc, ánh mắt âm trầm.
Dưới nắng sớm, vài thân ảnh lọt vào tầm mắt hắn...
Không!
Không thể nào!
Bọn họ hẳn là đã chết mới đúng, tại sao còn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ trốn ở chỗ nào đó? Hết nửa tháng rồi mới đi ra?
Cũng chỉ như vậy mới có thể giải thích tại sao bọn họ bình an đi ra...Phiên Lâm nắm chặt nắm đấm, hít sâu một hơi đè nén sát khí dâng lên trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn đám người Mộ Như Nguyệt.
Dường như cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, Mộ Như Nguyệt lặng lẽ nhìn qua, lập tức bắt gặp một ánh mắt thô bạo, trong lòng có chút hiểu rõ.
"Xem ra Hỗn thành này, nước rất sâu." Nàng cười khẽ, không cho là đúng.
"Khụ khụ!" Phiên Lâm thu hồi ánh mắt, ho khan hai tiếng nói, "Nếu các vị đã trở lại, vậy trận đầu tiên coi như kết thúc, ba ngày sau sẽ tiến hành trận tỷ thí thứ hai, các ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị cho trận tỷ thí tiếp theo!"
Dứt lời, hắn phất phất vạt áo, xoay người rời đi, biến mất trong nắng sớm...
"Hừ!" Lương Văn hừ lạnh, khinh thường nói: "Lần này là vận khí các ngươi tốt, lần sau ta sẽ không khách khí, đến lúc đó, ta sẽ cho các người biết sự chênh lệch giữa thiên tài và phế vật, Lâm Nhi, chúng ta đi!"
Trận chiến đó, hắn tuyệt đối sẽ không thua Thiên Thừa Ngôn.
Không chỉ như thế, hắn còn muốn nam nhân này quỳ xuống cầu xin tha thứ! Nếu không thì hắn khó có thể nuốt trôi cục tức này!
Nghĩ đến đủ chuyện xảy ra gần đây, Lương Văn hít một hơi, biến mất khỏi tầm mắt mọi người...
Thư Ninh cười lạnh, thu hồi ánh mắt, trước mặt bỗng bị một thân ảnh cao lớn chặn lại, hơi thở lạnh nhạt kia làm nàng chấn động, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh lẽo.
"Kim công tử, nếu không có chuyện gì, xin mời tránh đường!"
Kim Khải khẽ cau mày, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước mặt, thanh âm nhàn nhạt: "Chúng ta quen biết!"