Trong mắt Phượng Kinh Thiên hiện lên một tia sáng đỏ, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, ngữ khí kiên định: "Ta nhất định sẽ không quên ngươi, cũng vĩnh viễn không tổn thương ngươi!"
Ánh mắt nam nhân kiên định như vậy làm Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, cười nhạt nói: "Chỉ mong.... như thế...."
--------------------------
Gió nhẹ thổi qua, mây mù vờn quanh đỉnh núi, vạt áo nữ tử bay bay, ngước mắt nhìn không trung, ngữ khí lạnh băng: "U Lan, có phải nàng cũng đến Tiên Y Môn không?"
U Lan quỳ một chân trên mặt đất, cung kính nói: "Thiếu chủ, nữ nhân kia tên Mộ Như Nguyệt, đúng là đã tới Tiên Y Môn, chẳng qua, Dạ Vô Trần không đi cùng nàng, nhưng nàng lại quen biết một nam nhân tên Phượng Kinh Thiên, ánh mắt nam nhân kia nhìn nàng có chút khác thường..."
Nữ tử cười lạnh nói: "Nếu nàng đã tới, vậy hắn nhất định cũng không cách xa nơi này lắm, U Lan, trước hết đừng vội ra tay với nàng, bây giờ ta còn chưa thể lộ diện."
"Vâng, thiếu chủ", U Lan tựa như nghĩ tới điều gì, nói tiếp, "Thiếu chủ, môn chủ đã trở lại."
"Ân, ta biết rồi." Nữ tử nhàn nhạt gật đầu, cũng không có biểu tình gì dư thừa.
Nàng chỉ mượn thân thể này thôi, đối với mẹ ruột của thân thể này cũng không có cảm tình gì, cái nàng cần chỉ là thiên phú của thân thể này và thế lực cường đại của Tiên Y Môn...
"Thiếu chủ", U Lan chần chờ nửa ngày, nói, "Hình như môn chủ tiếp đãi một vị khách rất tôn quý, ta nghe nói vị khách này là chủ thượng của Tiên Y Môn, cũng chính là nhi tử của vị đại nhân kia, chủ nhân chân chính của Tiên Y Môn! Nếu có thể giao hảo với hắn, nói không chừng sẽ càng có lợi hơn cho chúng ta."
Nữ tử trầm mặc, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, thanh âm âm lãnh tựa như có thể khiến máu người ta đông lại: "Ta đã biết, ngươi đi xuống trước đi, ta sẽ đi xem người kia là ai."
------------------------Trong đại sảnh xa hoa, nữ tử vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một nam nhân ngồi trên ghế chủ thượng, mặc dù đã từng gặp nam nhân tuấn mỹ như Dạ Vô Trần, nhưng khi nhìn thấy nam nhân này, đáy mắt nàng vẫn hiện lên tia kinh diễm.
Nếu nói Dạ Vô Trần tôn quý tà mị, giống như tu la địa ngục, thì người trước mắt có thể hình dung bằng bốn chữ "siêu phàm thoát tục".
Nàng chưa từng gặp người nào có thể có khí chất thanh lãnh như tiên nhân không nhiễm bụi trần như thế.
Mái tóc bạc bay bay trong gió, vài sợi tóc xẹt qua dung nhan trắng nõn cơ hồ trong suốt. Ngón tay nam nhân nhẹ nhàng cầm tách trà, ngay cả động tác phẩm trà cũng tuyệt đẹp động lòng người như thế.
Hắn và Dạ Vô Trần là hai loại khí chất khác nhau, nhưng đều vô cùng hoàn mỹ.
Tuy nhiên, nàng chỉ kinh diễm trong chớp mắt, sau đó liền hồi phục tinh thần.
Đối với nàng, nam nhân tàn nhẫn tà mị như tu la Dạ Vô Trần mới có thể hấp dẫn nàng, còn người này lại thanh lãnh như tiên, mang đến cho người ta cảm giác không chân thật.
Quan trọng hơn là, nam nhân thần tiên như vậy, hai tay không nhiễm máu tươi, nam nhân quá sạch sẽ không phải loại nam nhân mà nàng yêu...
Bất quá, bộ dáng nam nhân này cũng có đủ khiến cảnh đẹp ý vui.
Nam nhân thần tiên hơi ngẩng đầu, nhìn về phía nữ tử, ánh mắt hoàn toàn thanh lãnh, không có chút dịu dàng như khi đối mặt với Mộ Như Nguyệt.
"Phượng Nhi, ngươi đã trở lại?" Một nữ nhân trung niên đứng dậy, mỉm cười giới thiệu, "Ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Mộ Dung Thanh Sơ, Mộ Dung công tử..."