Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, bất tri bất giác, Mộ Như Nguyệt và Vô Vong đã bế quan nửa năm.

Trong nửa năm này, mỗi ngày ngoài tiếng trẻ con khóc vang vọng cả bầu trời đêm thì thời gian còn lại đều rất yên tĩnh…

Yên tĩnh đến mức làm mọi người kinh hồn táng đảm…

Hơn nữa, người Đan gia thế nhưng không tới gây phiền toái cho bọn họ nữa.

Lúc này, trong một mật thất tại Thần Môn, hắc y nhân nhìn Lâm Nhược Ngữ đứng trước mặt, mặt không biểu tình nói: “Nửa năm, trong nửa năm này, ngươi chẳng những không giết được nữ nhân kia mà còn không hề tiếp cận Vô Vong, ta cần ngươi rốt cuộc có tác dụng gì?”

Lâm Nhược Ngữ mím môi biện giải: “Ngươi không phải không biết, bên cạnh Mộ Như Nguyệt có quá nhiều người tài, nữ nhân kia luôn ở bên cạnh nàng, căn bản không có cơ hội ra tay! Còn Vô Vong, từ sau khi trở về liền bắt đầu bế quan, ta căn bản không có cách nào tiếp cận, cho nên…”

“Đừng nói lý do với ta!” sắc mặt hắc y nhân trầm xuống: “Lúc trước ta cứu ngươi thì ngươi nhất định phải trả một cái giá tương ứng! Chẳng lẽ ngươi cho rằng hiện tại ngươi là Lâm Nhược Ngữ liền quên mất thân phận trước kia? Bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, mấy tháng trước Mộ Như Nguyệt sinh hạ một nữ nhi, nữ hài tử kia có địa vị rất lớn, tư tế Đan gia đã tính ra mệnh cách của nàng, ngươi lập tức trộm nàng đưa cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Dứt lời, hắc y nhân liếc khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nhược Ngữ một cái, xoay người rời khỏi mật thất…

Nhìn thân ảnh vừa biến mất, sắc mặt Lâm Nhược Ngữ vặn vẹo.

Nếu không phải tại bọn họ thì nàng cũng sẽ không bị Đan gia uy hiếp!

Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người đó!

------------------

Trong phòng, Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về hài tử nằm trong tả lót, tươi cười nhu hòa.

Khiếu Nguyệt nhìn đứa bé trong ngực Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên tia kinh diễm.

“Chủ nhân, tiểu bảo bảo thật đáng yêu, phấn điêu ngọc trác, không hổ là hài tử của chủ nhân và Vô Trần đại nhân, nhưng tại sao lúc sinh nàng lại không giống lúc sinh Hoàng Nhi?”

Dạ Tư Hoàng vừa sinh ra đã không phải là một hài tử bình thường, Huyết Nhi cũng không đơn giản, nếu không, trong lúc mang thai nàng chủ nhân đã không năm lần bảy lượt nhìn thấy nàng, nhưng hiện tại lại hoàn toàn là một đứa trẻ bình thường, căn bản không nhìn ra có chỗ nào khác biệt với những đứa trẻ khác…

Huyết Nhi mở đôi mắt tròn to, bàn tay nhỏ mập mạp muốn sờ mặt Mộ Như Nguyệt, cười khanh khách như tiểu hài tử bình thường…

“Khiếu Nguyệt, Huyết Nhi và Hoàng Nhi vốn khác nhau, thời điểm ta mang thai Hoàng Nhi, hắn có ký ức, cũng có ý thức của mình, tuy không thể biểu đạt với ta nhưng ta biết hắn không phải một đứa trẻ bình thường, nhưng Huyết Nhi thì khác, sau khi sinh ra, nàng không có bất kì ký ức gì, nhưng ta vẫn luôn biết nàng không phải người bình thường…”

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười tuyệt mỹ động lòng người: “Nhưng mặc kệ nàng có lai lịch gì, nàng vẫn là nữ nhi của ta và Vô Trần, là nữ nhi ta bất chấp tất cả để bảo hộ…”

Phanh!

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, Lâm Nhược Ngữ thở hổn hển chạy vào, nôn nóng nói: “Nguyệt Nhi, việc lớn không tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK