Editor: Tường An
Nhưng hiện tại, hắn lại muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, chỉ có thể cắn răng chịu đựng...
"Ta cho ngươi một cơ hội nữa, nói ra mục đích của các ngươi, nếu không, chỉ sợ ngươi sẽ phải ngây ngốc cả đời trong cửu trọng hỏa này!"
Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn hắc y nhân, thanh âm lạnh lẽo không chút độ ấm.
Hắc y nhân vốn dĩ còn muốn kiên trì, đúng lúc này một trận đau đớn kịch liệt ập tới, tựa như muốn xé nát linh hồn hắn thành từng mảnh vụn...
"Ta... ta nói!" thanh âm hắn run run: "Ta nói hết cho ngươi, cầu xin ngươi thả ta đi."
Giờ khắc này hắc y nhân mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là sống không bằng chết...
Hiện tại, hắn thà bị hồn phi phách tán còn tốt hơn ở chỗ này chịu tra tấn như vậy.
"Là... là người của chúng ta phát hiện một tòa huyết tinh mạch ở gần đây, lại không muốn bị người khác biết rồi truyền ra ngoài, cho nên chúng ta muốn hủy diệt hết các thành trấn xung quanh đây, chỉ có như vậy, tòa huyết tinh mạch kia mới có thể hoàn toàn thuộc về chúng ta!"
Trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Cho nên ngươi khống chế ma thú công thành, che giấu người đứng phía sau ngươi?"
Hắc y nhân vội vàng gật gật đầu: "Ta đã nói hết những gì ta biết rồi, bây giờ ngươi có thể buông tha ta hay không?"
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt cười khẽ.
Nụ cười kia làm toàn thân hắc y nhân lạnh ngắt...
"Xin lỗi, vừa rồi ta chỉ nói không tra tấn ngươi chứ không nói sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi đã tổn thương tiểu đằng mà còn cho rằng ta sẽ thả ngươi rời đi sao?"
Hắc y nhân kinh ngạc trợn to mắt, hắn không ngờ mình thẳng thắn nói ra tất cả, nữ nhân này vẫn không buông tha hắn...
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" "Không có gì", Mộ Như Nguyệt cười cười, "Ta muốn tòa huyết tinh mạch này, cho nên vì không cho chuyện này lộ ra ngoài, ngươi chỉ có thể biến mất tại đây..."
Nàng tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ kẻ nào tổn thương người bên cạnh mình.
Nếu có, dù phải bất chấp tất cả, nàng cũng muốn báo thù rửa hận cho bọn họ!
"A a a!"
Cửu trọng hỏa bỗng cháy bùng lên, hắc y nhân còn chưa kịp tránh thoát đã hóa thành tro tàn dưới ngọn lửa...
Cho đến khi chết hắn cũng không hiểu vì sao cửu trọng hỏa có thể khiến hắn hồn phi phách tán?
----------------
"Viêm Tẫn." Mộ Như Nguyệt thu hồi cửu thiên long viêm kiếm, nhàn nhạt kêu.
Vừa dứt lời, một thân ảnh hắc y liền xuất hiện phía sau nàng, dung mạo nam nhân tuấn lãng, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc, đôi mắt mang phong thái đế vương, cao ngạo không ai bì nổi.
Hắn nhìn Mộ Như Nguyệt, hỏi: "Nha đầu, ta đang tu luyện, ngươi kêu ta có việc gì sao?"
"Viêm Tẫn, ngươi có thể cảm nhận rõ ràng linh khí của thiên địa vạn vật, hiện tại ngươi giúp ta tìm vị trí của huyết tinh mạch đi, ta rất có hứng thú với tòa huyết tinh mạch này..."
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lập lòe, nở nụ cười không rõ ý vị.
Không ngờ vận khí của nàng tốt như vậy, vừa tới địa ngục liền thu phục được cửu trọng hỏa, bây giờ còn gặp được huyết tinh mạch...
Phải biết rằng, huyết tinh mạch tuy có thể trợ giúp nhân loại tu luyện, nhưng nếu dùng cho ma thú càng có hiệu quả cao hơn.
Nếu có thể mang huyết tinh mạch vào đan thư, nàng tin tưởng, một thời gian sau ma thú trong đan thư đều sẽ đột phá bằng tốc độ nhanh nhất...