Ánh trăng mờ ảo chiếu vào một thân ngân bào của nam nhân. Dưới ánh trăng, hắn tôn quý làm người khác không dám nhìn thẳng, giống như một quý tộc chân chính.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt vừa động, trên người nam nhân này toát ra một loại hơi thở mà nàng quen thuộc.
Đặc biệt là ánh mắt của hắn khi nhìn nàng, bất giác khiến tim nàng cũng đau đớn theo...
Nam nhân nhìn nàng một lần cuối cùng, xoay người biến mất trong ánh trăng.
Dù hắn đã rời đi, nhưng trong phòng vẫn còn lưu lại hơi ấm của hắn...
“Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Tại sao lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc như vậy...
Nhưng mà, hắn cho nàng cảm giác không giống Vô Trần, Vô Trần tà mị mang theo ấm áp, chỉ cần hắn đứng bên cạnh nàng sẽ cảm thấy an tâm, mà nam nhân này lại rất nguy hiểm...
Ngón tay khẽ vuốt qua môi mỏng, nơi đó còn lưu lại hơi thở của nam nhân kia.
Có lẽ, sau này nàng sẽ biết thân phận nam nhân này.
---------------
Hôm sau, trong Tiêu gia, Mộ Như Nguyệt nhìn thấy một người mà nàng không thể nào ngờ được hắn sẽ xuất hiện ở đây.
Thời điểm nhìn thấy nam nhân kia, trong lòng nàng vui vẻ, vội vàng tiến lên nghênh đón, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười rực rỡ, phong hoa tuyệt đại: “Vô Trần, sao ngươi lại tới đây?”
Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, Tiêu Uyển nói có một nam nhân tới tìm nàng, nam nhân này là Dạ Vô Trần đã lâu không gặp.
Nam nhân chậm rãi xoay người, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhu, nói : “Nghe tin ngươi đến Tiêu gia, ta liền tới gặp ngươi.”
Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, khẽ cau mày, không biết có phải ảo giác của nàng không, cảm thấy Dạ Vô Trần hiện tại có chút không thích hợp.”Làm sao vậy, Nguyệt Nhi?” Dạ Vô Trần tiến về phía thiếu nữ, khóe môi hơi cong lên tà mị, “Một thời gian không gặp, cảm thấy xa lạ với vi phu sao?”
Mộ Như Nguyệt dần dần khôi phục lại tinh thần, cười khổ lắc đầu, có lẽ nàng hơi quá nhạy cảm...
“Vô Trần, ngươi trở về thì tốt rồi, chúng ta có nên bắt đầu chuẩn bị hôn lễ hay không?”
“Chuyện này không vội”, Dạ Vô Trần cười khẽ, trong mắt xẹt qua một tia khác thường, chỉ tiếc là quá nhanh cho nên Mộ Như Nguyệt không thấy được, “Nguyệt Nhi, đã lâu không gặp, vi phu thật sự rất nhớ ngươi...”
Dứt lời liền tiến lại gần Mộ Như Nguyệt thêm một bước.
Nụ cười trên mặt Mộ Như Nguyệt từ từ biến mất, nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt mình: “Vô Trần, ngươi làm sao vậy? Ta cảm thấy ngươi có điểm không thích hợp.”
Hơn nữa, mỗi lần nhìn thấy Dạ Vô Trần, nàng đều cảm thấy an tâm, nhưng vì sao hiện tại Vô Trần đứng bên cạnh nàng, nàng vẫn không có loại cảm giác an tâm đó?
Bàn tay Dạ Vô Trần vừa nâng lên, còn chưa chạm vào mặt thiếu nữ, đã chậm rãi buông xuống, khóe môi hắn nở một nụ cười tà mị, dung nhan tuấn mỹ như thần.
Nụ cười kia động lòng người như thế.
“Nguyệt Nhi, chúng ta ra ngoài một chút đi.”
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: “Tốt.”
Cùng lúc đó, bên ngoài Thánh cảnh cách đó không xa, không biết nam nhân ngân bào cảm nhận được điều gì, khẽ xoay người, ánh mắt nhìn về phía vị trí Tiêu gia, hơi cau mày, trong đôi mắt tím có cảm xúc không rõ.
“Loại cảm giác này...” Nam nhân nhíu mày ngày càng chặt, cảm giác bất an bắt đầu khiến hắn hơi đau lòng, thật giống như cảm giác lúc trước...
Chẳng lẽ, nàng sắp xảy ra chuyện gì?
“Hi vọng sẽ không có chuyện gì phát sinh...”