Editor: Tường An
Mặc dù nàng tin tưởng lấy thực lực của Vô Trần có thể tự rời khỏi địa ngục, nhưng nàng lại không muốn tiếp tục chờ đợi nữa…
“Được!” Vô Vong cười nói, “Ngàn năm trước, ta bỏ lỡ mẫu thân ngươi một canh giờ, cũng bỏ lỡ nàng một đời một kiếp! Ta sẽ không để nữ nhi mình giẫm lên vết xe đổ, ta sẽ thay ngươi đi tìm trợ giúp, mặc dù, cơ hội đó thật xa vời! Tiểu Nguyệt, chờ ta năm năm, khoảng thời gian này ta sẽ rời khỏi Thần Môn, sau khi trở về, ta mới có thể giúp ngươi đi địa ngục.”
Mộ Như Nguyệt sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vô Vong.
“Tin tưởng ta! Năm năm sau, ta nhất định sẽ trở về!”
Tin tưởng ta…
Nhìn khuôn mặt kiên định của nam nhân, Mộ Như Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Được, ta sẽ chờ ngươi trở về…”
Vô Vong vỗ vỗ đầu nàng, sau đó xoay người đi về phía ngoài cửa, biến mất dưới ánh nắng sớm…
“Chủ nhân.”
Hỏa phượng từ trong đan thư đi ra, vừa định nói gì đó thì bị Mộ Như Nguyệt giơ tay ngăn lại: “Năm năm này ta sẽ bế quan, cho nên chuyện trong môn phái sẽ do Bạch Trạch xử lý, còn nhiệm vụ của các ngươi chính là hủy diệt Đan gia!”
“Vâng, chủ nhân!”
Hỏa phượng hưng phấn đáp, nàng đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể giết những người kia, báo thù rửa hận cho Vô Vong chủ nhân và chủ mẫu…
Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, ngửa đầu nhìn trời xanh, trong mắt hiện lên tia sáng nhàn nhạt…
Năm năm sao?
Sau năm năm nữa, có lẽ nàng sẽ có thể xuất phát đi tìm Vô Trần…
--------------------
Năm tháng như thoi đưa.Trong năm năm này, ngoài Đan Phi đã sớm chạy trốn, toàn bộ Đan gia đều tang mệnh dưới tay đệ tử Thần Môn.
Còn Mộ Như Nguyệt, từ sau khi Dạ Tư Hoàng mang Huyết Nhi đi, liền tiến hành bế quan, suốt năm năm chưa từng ra khỏi phòng nửa bước…
Nếu không phải trong phòng mơ hồ có khí thế truyền ra, phỏng chừng mọi người đều cho rằng nàng mất tích…
Một ngày kia, sau giờ ngọ, trong phòng đột nhiên truyền ra khí thế cường đại, trên không trung nổi lên từng trận cuồng phong khiến mọi người bất giác chấn động.
“Chủ nhân đột phá!”
Trong lòng Hỏa phượng vui vẻ.
Trải qua năm năm nỗ lực, cuối cùng chủ nhân đã đạt tới đỉnh thần tôn…
Cửa phòng từ từ mở ra, tầm mắt mọi người lập tức hướng về phía thân ảnh bạch y vừa xuất hiện.
“Chủ nhân!”
Hỏa phượng chạy đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, nở nụ cười yêu mị, cung kính nói: “Hoan nghênh chủ nhân xuất quan.”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, tầm mắt xuyên qua đám người nhìn nam nhân tóc bạc: “Bạch Trạch, năm năm này, vất vả ngươi.”
Bạch Trạch cười ôn nhu: “Vì ngươi, vất vả nhiều hơn nữa cũng đáng, Nguyệt Nhi, chúc mừng ngươi đột phá.”
Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Hình như ngươi cũng đột phá, tới cảnh giới tôn thượng?”
“May mắn mà thôi.” Bạch Trạch nhàn nhạt nói.
Nhưng không ai biết, hắn đã phải trả giá bao nhiêu để đạt đến cảnh giới này.
Nếu như năm năm trước, thực lực của hắn là tôn thượng thì Mộ Như Nguyệt sẽ không bị thương, cho nên, vì không cho thảm kịch lần nữa xảy ra, hắn cần phải dùng tốc độ nhanh nhất nâng cao thực lực…