"Các vị, nếu các ngươi đã chọn đội xong rồi, vậy chúng ta sẽ đến trạm thứ nhất, Ám dạ chi sâm."
Ám dạ chi sâm là một dãy núi trong Hỗn thành.
Dãy núi này dài vạn dặm, nối liền không dứt, cả ngày đều là đêm tối, cho nên mới được gọi là Ám dạ chi sâm. Nghe nói nhiều năm qua đều không ai có thể vượt qua được hành trình này, cũng không ai biết chỗ sâu nhất Ám dạ chi sâm là nơi nào.
Mọi người đều không ngờ lần này bọn họ phải đi vào Ám dạ chi sâm hung hiểm.
Lập tức, mọi người hai mặt nhìn nhau, đáy mắt hiện ra vẻ chấn động.
"Các ngươi cứ yên tâm đi, vì sự an toàn của các ngươi, ta đã chuẩn bị bùa truyền tống cho các ngươi, thời khắc gặp nguy hiểm thì xé bùa truyền tống sẽ lập tức thoát ra khỏi Ám dạ chi sâm, chẳng qua, nếu trong đội có một người tử vong hoặc một người lùi bước, như vậy cả đội đó sẽ thất bại."
Phiên Lâm nâng cằm, lạnh lùng nhìn một khuôn mặt trẻ tuổi phía dưới.
Nghe vậy, mọi người mới thở ra một hơi, dù sao Ám dạ chi sâm quá mức hung hiểm, không có bảo đảm toàn thân trở ra thì ai dám mạo hiểm chứ?
Như vậy không phải đi tìm chết sao?
"Nếu đã chuẩn bị tốt, chúng ta lập tức xuất phát!"
Đảo mắt qua đám người đang châu đầu ghé tai bàn luận, thanh âm của Phiên Lâm lại vang lên.
"Ha ha", Lương Văn cười khẽ hai tiếng, trào phúng nói, "Lâm Nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi an toàn."
Lúc nói chuyện, hắn quét mắt về phía Thiên Thừa Ngôn, ánh mắt âm trầm.
Bất luận thế nào, lần này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho phế vật Thiên Thừa Ngôn này!
"Lương đại ca..."Vẻ mặt An Lâm cảm động, hạnh phúc rúc vào ngực Lương Văn, ánh mắt đắc ý liếc về phía đám người An Thiến đứng đối diện.
Tựa như đang cười bọn họ yếu kém....
"Không phải chỉ là một nam nhân thôi sao, có gì mà khoe?" An Thiến nhỏ giọng nói thầm một câu, "Nam nhân này vừa nhìn đã biết không phải loại tốt lành gì, vừa rồi còn dùng ánh mắt như vậy nhìn Nguyệt Nhi, đừng nói Nguyện Nhi, cho dù đưa đến trước mặt ta, ta cũng không thèm liếc hắn một cái..."
Thư Ninh bật cười, nói: "Đúng là như thế, cũng chỉ có người nào đó xem hắn như trân bảo."
Mộ Như Nguyệt không xứng với hắn?
Chỉ cần nghĩ đến lời An Lâm vừa nói, Thư Ninh nhịn không được cười khẽ, dời mắt nhìn về phía nữ tử thần sắc đạm mạc bên cạnh.
Trên đời này, người có thể sánh đôi với nữ tử này nhất định là nhân trung long phượng, nếu không, những nam nhân tầm thường khác không thể so được với nàng.
Hào quang của nàng đủ để lấn át những người xung quanh...
"Sư phụ", Thiên Thừa Ngôn thu hồi ánh mắt, cười ngây ngô, "Chúng ta cần chọn ra một đội trưởng, không bằng sư phụ làm đi."
Khóe môi Thư Ninh cong lên, cười nói: "Ta không có ý kiến, nàng đảm nhiệm chức đội trưởng là tốt nhất."
"Ta cũng đồng ý với ý kiến của Thiên Thừa Ngôn và Thư Ninh." An Thiến nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt to sáng ngời như một hồ nước trong, vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Như Nguyệt.
"Tốt." Mộ Như Nguyệt hơi nâng mắt, nhàn nhạt nói: "Cũng tới giờ rồi, chúng ta nên xuất phát thôi, sau khi vào Ám dạ chi sâm, mọi người chú ý đừng phân tán nhau, trong đó rất hung hiểm..."
Hơn nữa nàng có một dự cảm, trong Ám dạ chi sâm sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Thư Ninh cười nhạt, cũng không nói thêm gì nữa, ôn hòa nói: "Đi thôi..."