"Aiz", Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được than khẽ một tiếng, "Đại ca ngươi đúng là làm ta nhọc lòng, ta đã nói với Thanh Nhi rồi, Phong Nhi nhất định là thích nàng nhưng Thanh Nhi lại không tin, cho rằng đại ca ngươi đối với nàng như gần như xa, muốn cưới nàng chỉ vì phụ trách thôi, Thanh Nhi tính tình rất quật cường, nhất thời ta cũng không có biện pháp nào..."
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, xem ra cần để bọn họ hảo hảo nói chuyện với nhau một chút.
Bỗng nhiên, Thánh Nguyệt phu nhân nhìn về phía tiểu gia hỏa đứng sau lưng Mộ Như Nguyệt, kích động nói: "Nguyệt Nhi, tiểu gia hỏa này có phải là cháu ngoại của ta không?"
"Phải", Mộ Như Nguyệt gật gật đầu, "Tiểu Hoàng Nhi, tới gặp bà ngoại ngươi."
Nàng kéo tay Dạ Tư Hoàng đến trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân.
Dạ Tư Hoàng ngẩng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, ngây thơ đáng yêu nói: "Bà ngoại."
"Ai!" Thánh Nguyệt phu nhân vui vẻ kéo Dạ Tư Hoàng vào ngực.
Mộ Như Nguyệt hoảng sợ, nàng biết rõ tính tình Dạ Tư Hoàng, hắn không thích thân mật với người lạ.
Nhưng mà Dạ Tư Hoàng chỉ hơi không thoải mái nhíu mày, cũng không đẩy Thánh Nguyệt phu nhân ra.
Thấy vậy, trong lòng Mộ Như Nguyệt khẽ thở phào nhẹ nhõm...
"Ha ha, xem ra hôm nay thật náo nhiệt."
Đúng lúc này, một tiếng cười nói từ ngoài cửa truyền vào.
Nhìn thấy người đến, Thánh Nguyệt phu nhân kinh hỉ nói: "Sư phụ, sao người tới đây?"
Sư phụ?
Mộ Như Nguyệt ngẩn ra, quay đầu nhìn người tới, hơi sửng sốt, mỉm cười nói: "Đan tôn giả.""Ha ha, tiểu gia hỏa, ta thật không ngờ ngươi là Nguyệt Tôn, nói vậy vị này chính là Tử Hoàng trong truyền thuyết đi?" Đan tôn giả cười ha hả, đáy mắt lại có chút phức tạp, "Thiên hạ này ngoại trừ Nguyệt Tôn, có ai có được thiên phú luyện đan như thế?"
Mộ Như Nguyệt cười cười: "Nguyệt Tôn đã là quá khứ, hiện tại ta là đệ tử Tiêu gia, là một người bình thường mà thôi."
Đan tôn giả gật đầu tán thưởng, tiểu gia hỏa này, thế nhưng có tâm tính trầm ổn như vậy.
"Sư phụ", Thánh Nguyệt phu nhân bước nhanh đến bên cạnh đan tôn giả, vui mừng nói, "Sao người lại ở đây?"
"Ha hả", đan tôn giả cười cười, vẻ mặt lại có chút ngưng trọng, "Lần này ta tới là muốn nói với ngươi một số chuyện."
"Chuyện gì?" Thánh Nguyệt phu nhân sửng sốt, khó hiểu nhíu mày.
"Ngọc Nhi, mấy năm qua, ta chưa nói về thân thế của ngươi", Đan tôn giả bất đắc dĩ thở dài, cười nói, "Có vài chuyện đã chôn sâu trong lòng ta rất lâu rồi..."
"Sư phụ!" Không biết sao, tim Thánh Nguyệt phu nhân khẽ run lên.
Đã không ít lần nàng dò hỏi sư phụ về thân thế của mình, nhưng sư phụ chỉ nói vài câu cho có lệ, chẳng lẽ bây giờ sư phụ nguyện ý nói cho nàng?
Tâm tình nàng lập tức khẩn trương, mắt cũng không nháy, nhìn chằm chằm Đan tôn giả.
Đan tôn giả cười khổ, nói: "Thế giới này chia ra đại lục Thần Vũ và đại lục Trung Châu, nhưng ngoài ra còn có một nơi tồn tại song song với đại lục Trung Châu, nơi đó chính là Đông Đảo."
Đông Đảo?
Mộ Như Nguyệt cũng hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói đến nơi này, xem ra cái đại lục này cường đại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng...
"Đông Đảo, đó là nơi nào?" Thánh Nguyệt phu nhân nhíu mày hỏi.