Có lẽ, chỉ khi nàng nghĩ đến chồng con mình, mới có được vẻ mặt tràn ngập nhu tình như vậy…
“Ngươi đi theo ta.”
Đỗ Phỉ Phỉ dường như nhớ tới điều gì, túm lấy tay Mộ Như Nguyệt, bước nhanh về phía trước…
“Sư phụ.”
Trong Đan dược đường, Đỗ Phỉ Phỉ kéo Mộ Như Nguyệt bước nhanh vào, nhìn thấy lão giả bận rộn phía trước, hai mắt lập tức sáng ngời.
Lão nhân nghe thấy thanh âm thiếu nữ, chậm rãi quay đầu, mỉm cười nói: “Phỉ Phỉ, không phải ngươi đi tìm Thất hoàng tử à? Sao lại rảnh rỗi đến xem lão nhân ta?”
Đỗ Phỉ Phỉ nghịch ngợm le lưỡi, kéo Mộ Như Nguyệt đến trước mặt mình.
“Sư phụ, ta giới thiệu với ngươi bằng hữu mới của ta, nàng tên Mộ Như Nguyệt.”
“Nga.” Lão nhân gật gật đầu, “Nhân loại? Là nhân loại Thất hoàng tử dẫn về?”
“Đúng vậy, sư phụ”, Đỗ Phỉ Phỉ cười ha hả, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, nói: “Đây là sư phụ ta, trưởng lão Đan dược đường chuyên luyện chế đan dược cho hoàng tộc, cho nên ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải kính trọng sư phụ ta.”
Đan dược đường?
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, vậy không phải Đan dược đường này tương đương với mấy thế lực Đan Môn ở đại lục sao? Chẳng qua những thế lực kia đều độc lập, còn Đan dược đường lại phục vụ cho hoàng tộc…
“Sư phụ, ngươi có thể cho bằng hữu của ta một ít đan dược không?” trong mắt Đỗ Phỉ Phỉ hiện lên tia chờ mong, “Bằng hữu ta muốn đạt quán quân trận luận võ, trong tay ngươi không phải có vài loại đan dược giúp tăng tố chất thân thể sao? Tỷ như đan dược tăng lực hoàng giai trung cấp kia, tùy tiện lấy ra 180 viên là đủ rồi.”
180 viên?
Sắc mặt lão nhân trầm xuống, trừng mắt Đỗ Phỉ Phỉ: “Ngươi cho rằng đan dược tăng lực là rau cải trắng, tùy tiện có thể lấy ra 180 viên?”
“Sư phụ…” Đỗ Phỉ Phỉ vươn tay, lay lay cánh tay Ngô Vũ, nói: “Dù sao trong tay ngươi có nhiều đan dược như vậy, lấy ra một chút cũng phải đại sự gì…”“Được rồi được rồi.”
Ngô Vũ thật sự không lay chuyển được nàng, từ trong lòng móc ra một lọ đan dược, đưa cho nàng.
“Chỉ một lọ.”
Đỗ Phỉ Phỉ le lưỡi, xoay người đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt.
“Sư phụ ta quá keo kiệt, chỉ cho có một lọ, nhưng mà một lọ này cũng đủ giúp ngươi chống đỡ đến lúc trận đấu kết thúc, đây, cho ngươi, ta hi vọng ngươi có thể đạt quán quân, sau đó tìm được phu quân ngươi.”
Mộ Như Nguyệt cười cười, yên lặng nhận lấy.
Tuy nàng có thể tự luyện chế đan dược tăng lực, nhưng dù sao đây cũng là tâm ý của Đỗ Phỉ Phỉ…
“Nếu không có việc gì thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy ta luyện chế đan dược.”
Ngô Vũ không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Sau đó hắn lấy trong nhẫn không gian ra vài loại dược liệu, cẩn thận đặt qua một bên.
“Mộ Như Nguyệt, ngươi có hứng thú với việc luyện đan?” Đỗ Phỉ Phỉ thấy Mộ Như Nguyệt vô cùng hứng thú nhìn Ngô Vũ luyện chế đan dược, nghi hoặc hỏi.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhướng mày: “Có chút hứng thú.”
“Thật tốt quá.” Đỗ Phỉ Phỉ đột nhiên vỗ tay một cái, nói: “Thì ra ngươi thích luyện đan, như vậy đi, chờ ngươi tìm được phu quân rồi trở về Ma thành, ta nói sư phụ ta thu ngươi làm đồ đệ, sư phụ ta là một đan dược sư cường đại, nhất định có thể giúp ngươi rất nhiều…”
Mộ Như Nguyệt không trả lời Đỗ Phỉ Phỉ, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm động tác của lão giả.
Nếu nàng đoán không sai, lão nhân này đang luyện chế đan dược đỉnh hoàng giai…