Giờ khắc này, trong lòng Hải Vân bỗng trầm xuống, ảnh mắt trầm tư.
“Tuy thôn thiên báo sống bầy đàn nhưng sẽ không chủ động tấn công người khác, trừ phi có thứ gì đó thu hút bọn chúng… Hơn nữa, chúng ta đã vào rừng ma giới mấy lần rồi, chưa từng gặp được thôn thiên báo, hiện tại vì sao chúng lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ…”
Tựa như nghĩ tới điều gì, ánh mắt Hải Vân rốt cuộc thay đổi, hắn quát lớn: “Tất cả mọi người tránh ra cho ta!”
Nhóm người Ám Nguyệt phái lập tức tản ra hai bên.
Còn lại Mộ Như Nguyệt ở giữa…
Hải Vân cho rằng, chính sự xuất hiện của Mộ Như Nguyệt đã hấp dẫn thôn thiên báo, bây giờ chỉ có cách đẩy nàng ra mới có thể bảo đảm bọn họ bình an…
Cho nên, Hải Vân không hề suy nghĩ nhiều nữa.
Dù trong tay Mộ Như Nguyệt có lệnh bài thì thế nào? Hiện tại nàng chết ở đây cũng sẽ không ai biết…
Quả nhiên, mọi người vừa tản đi, đàn thôn thiên báo liền không có trở ngại, nhanh chóng vọt qua phía Mộ Như Nguyệt…
Tốc độ của bọn chúng nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Mộ Như Nguyệt.
Dưới ánh trăng, bạch y khẽ bay, ánh mắt nữ tử bình tĩnh nhìn thôn thiên báo lao về phía mình, sự bình tĩnh của nàng làm trong lòng Hải Vân có chút sợ hãi…
Nhưng hiện tại, chỉ có cách này có thể bảo toàn tính mạng bọn họ.
Vì an toàn của bản thân, hi sinh một nữ tử có tính là gì?
Dù sao Ma giới vốn là nơi cường giả vi tôn, tất cả chỉ có thể trách nàng không có thực lực…
Nhưng mà, đối mặt với thôn thiên báo hung mãnh, Mộ Như Nguyệt mặt không đổi sắc, thậm chí một chút sợ hãi cũng không có…
Thời điểm mọi người đều cho rằng nàng sẽ chết dưới nanh vuốt thôn thiên báo, nữ tử lại chậm rãi nâng tay lên.“Nhất kiếm phá thiên!”
Oanh!
Cửu thiên long viêm kiếm xuất hiện phía sau Mộ Như Nguyệt, ngọn lửa mãnh liệt bao phủ toàn bộ thân kiếm, mạnh mẽ chém về phía đàn thôn thiên báo đang chạy như bay đến.
‘Ầm’ một tiếng kinh thiên động địa, mặt đất nứt ra một cái khe lớn, đàn thôn thiên báo bị ngọn lửa cuốn ra xa, thống khổ kêu rên.
Lửa…
Ánh lửa mãnh liệt thiêu đốt khắp một vùng đất rộng, làm người ta không thể mở to mắt.
Mọi người đều ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn ngọn lửa, nhất thời khó có thể hồi phục tinh thần…
Nữ tử đứng trong ánh lửa, bạch y nhẹ bay, tay cầm đại kiếm, chậm rãi bước ra, theo từng bước chân của nàng, trong lòng mọi người dâng lên cảm giác sợ hãi, làm tim bọn họ nhịn không được run lên…
Bọn họ chưa từng sợ hãi một người nào như vậy.
Nữ tử nhân loại này rõ ràng chính là ác ma!
“Thần hoàng trung cấp!”
Hải Vân biến sắc, nhân loại trẻ tuổi này thế nhưng là thần hoàng trung cấp, hơn nữa, chiêu thức vừa rồi có thể so với đỉnh thần hoàng.
Từ khi nào mà nhân loại có thiên tài như vậy?
“Ngươi muốn hại ta?” Mộ Như Nguyệt cười nhạt, “Ta vốn dĩ không muốn bức các ngươi, để các ngươi dẫn ta đi tìm Tiêu Uyển là đủ rồi, nhưng hiện tại xem ra, ta không thể không động thủ…”
“Ngươi cho rằng ta thật sự yếu đến mức cần các ngươi dẫn đường? Ta chẳng qua chỉ muốn tìm người thôi…”
Mộ Như Nguyệt dừng chân, nhàn nhạt nhìn nhóm người trước mắt, thanh âm lạnh lẽo như thanh kiếm sắc bén đâm vào tim bọn họ.