Những người khác thấy tình hình không ổn, vứt bỏ Lâm Nghiệp vội vã chạy trốn.
Cũng không thể trách bọn họ, chủ yếu là vì trận chiến mấy ngày trước, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ ở quảng trường, dĩ nhiên đã chứng kiến một kiếm kinh người kia.
Nàng có thể đánh bại Phiên Lâm, huống chi là bọn họ? Dưới kiếm của nàng, phỏng chừng bọn họ còn không có cơ hội phản ứng...
Lâm Nghiệp run rẩy, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười nịnh nọt: "Mộ cô nương, ngươi và xú tiểu tử... Duy Tử Phương quen biết? Đây đều là hiểu lầm, chúng ta chỉ đùa giỡn thôi, tuyệt đối không phải thật sự khi dễ hắn."
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh đến tận xương, làm Lâm Nghiệp toát mồ hôi lạnh, giờ phút này, hắn chỉ có một xúc động muốn chạy trốn.
Không còn cách nào, nữ nhân này quá đáng sợ, ngay cả dũng khí chiến đấu với nàng hắn cũng không có...
"Cút!"
Một chữ lạnh lẽo rơi vào tai Lâm Nghiệp giống như được đại xá, hắn lập tức nhanh chân chạy ra ngoài trạm dịch, cho đến khi chạy ra đến cửa, hắn mới phát hiện toàn thân mồ hôi lạnh ướt đẫm....
Trên đường nhỏ, Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, nhìn Duy Tử Phương, lạnh lùng nói: "Tự mình đứng lên! Chẳng lẽ ngươi còn chờ ta kéo ngươi dậy?"
Có điều, khi nhìn thấy dung mạo đối phương, đáy mắt Mộ Như Nguyệt có chút hoảng hốt.
Dù đã cách mấy thế hệ, nhưng trong người nam nhân này vẫn chảy cùng dòng máu với nàng! Hắn, chính là người nhà của mẫu thân!
Vì mẫu thân, nàng không ngại tiếp tục gây thù chuốc oán!
Duy Tử Phương nao nao, từ trên mặt đất bò dậy, ánh mắt quật cường nhìn Mộ Như Nguyệt, hỏi: "Tại sao ngươi cứu ta?"
Mộ Như Nguyệt lạnh nhạt liếc hắn một cái: "Ta sẽ không tùy tiện cứu người, ta đã cứu ngươi, cho nên từ nay về sau, mạng của ngươi thuộc về ta."
"Ta đã xem ngươi chiến đấu, cũng biết thực lực của ngươi, đối với ngươi mà nói, tiểu nhân vật nhỏ bé không đáng kể như ta sao có thể vào mắt ngươi?"Nữ nhân này không giống loại người tâm địa thiện lương sẽ xen vào việc của người khác, đa số người ở Đông Đảo đều trải qua chuyện thế này, tại sao nàng lại cứu hắn?
"Vì một người."
Mộ Như Nguyệt cười cười, ánh mắt nhìn về phía nam nhân cao ngạo kia.
Từ bề ngoài có thể nhìn ra, nam nhân này có lòng tự trọng rất cao, nếu không, hắn cũng sẽ không cãi lời người kia.
Hắn tuyệt đối sẽ không khuất phục bất cứ kẻ nào!
"Ta biết ngươi rất không cam lòng, không cam lòng bị người khác khinh thường vũ nhục, càng không cam lòng bị một nữ nhân cứu, nếu như ngươi muốn giữ lại lòng tự trọng của mình thì phải trở nên cường đại hơn, với thực lực hiện giờ thì không có tư cách tự tôn, muốn tự tôn chính là muốn chết!"
Lời này như một tia sét đánh thẳng vào lòng hắn.
Duy Tử Phương kinh ngạc ngước mắt nhìn dung nhan lạnh nhạt của nữ tử, nhất thời, một loại cảm giác kì lạ xâm nhập lòng hắn...
Đúng vậy, nàng nói không sai, tự tôn là thứ mà cường giả mới xứng đáng có được!
Với thực lực của hắn hiện tại nếu cự tuyệt người khác cứu giúp thì chỉ có một kết cục là chết. Tự tôn và sinh mạng, cái nào quan trọng?
Tất nhiên là cái sau!
Không có sinh mạng, cần tự tôn thì có ích gì?
"Đa tạ ngươi đề điểm, ta rốt cuộc đã hiểu điểm này", Duy Tử Phương nâng mắt, kiên định nhìn Mộ Như Nguyệt, "Về sau, ta sẽ trở thành một cường giả!"
Chỉ có cường giả, mới có đủ tư cách giữ lại phần tự tôn cho mình...