Mộ Như Nguyệt cười cười: “Cho dù ngươi hối hận ta cũng sẽ không hối hận, kêu Mộ Đình Nhi lên đây, tất cả mọi người cũng cùng lên đi, đánh xong còn trở về ngủ.”
Cuồng vọng, kiêu ngạo.
Nhất thời làm nhóm thanh niên tuổi trẻ khí thịnh đỉnh đầu bốc hỏa, hận không thể lập tức giáo huấn nàng một trận, để cho cái loại ếch ngồi đáy giếng này biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên.
“Hừ.” Dạ Thiên Phong hừ lạnh, ánh mắt chán ghét nhìn Mộ Như Nguyệt,đừng tưởng rằng hắn không biết nữ nhân này muốn dùng cách này để hấp dẫn lực chú ý của hắn, mấy năm gần đây vì muốn hắn chú ý đến nàng mà đã làm không biết bao nhiêu chuyện rồi.
Hiện tại đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Chẳng qua hắn nguyện ý cho nàng cơ hội xấu mặt một lần...
Khóe môi hơi cong lên, Dạ Thiên Phong thu quạt xếp lại, cười lạnh nói: “Nếu ngươi đã muốn như vậy, bổn thế tử sẽ thành toàn cho ngươi, cho nên, lần thi đấu này lấy một địch hết, Mộ Như Nguyệt đấu với 20 người dự thi khác.”
Lấy một địch hết, căn bản là phải thua không thể nghi ngờ.
Thiên Nguyên nhíu mày, cuối cùng vẫn thở dài một hơi, như thế cũng tốt, triệt bớt ngạo khí của thiếu nữ này, có đôi khi quá mức cuồng ngạo cũng không phải chuyện tốt.
Tại đại lục này, người không có bản lĩnh mà cuồng vọng như vậy sẽ luôn chịu thiệt thòi lớn.
Dạ Thiên Phong vừa dứt lời, mấy thanh niên đã sớm bị lời nói của Mộ Như Nguyệt chọc giận đều hầm hè xoa xoa tay, bộ dáng muốn hung hăng đập nàng một trận.
“Mộ Như Nguyệt!” Mộ Đình Nhi cắn răng, hung tợn nhìn thiếu nữ trên võ đài, khi thấy biểu tình làm như không thấy của nàng, trong lòng hừ lạnh, không nói hai lời, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất tung người nhảy lên đài.
Nhìn hành động của Mộ Đình Nhi, những người khác hai mặt nhìn nhau cũng liên tiếp nhảy lên võ đài.
Trên đài, bầu không khí nhất thời khẩn trương.
Đám người Lý Lộ âm thầm đổ mồ hôi thay Mộ Như Nguyệt, nàng chỉ là một võ giả cấp ba, sao có thể cùng lúc đối mặt với nhiều người như thế? Huống chi trong số những người đó còn có một Mộ Đình Nhi là võ giả cấp bốn.
Đúng lúc này có người động thủ trước...
Một bạc tiên (cái roi màu bạc) như xà đánh về phía Mộ Như Nguyệt, Mộ Như Nguyệt nhanh tay lẹ mắt nhấc chân đá bạc tiên qua một bên, nghiêng người tránh một quyền hung hãn bên cạnh, hung hăng đánh một quyền vào ngực thanh niên phía trước.
Thanh niên kia lui về phía sau hai bước, hét lớn một tiếng lại nhảy vào chiến đấu.
Những người này đều bị Mộ Như Nguyệt công kích chọc giận, chiêu thức càng ngày càng ngoan độc, quyền cước cũng càng lúc càng nhanh, giống như muốn lấy ưu thế đông người chèn ép nàng.Nhưng càng đánh mọi người càng cảm thấy không thích hợp...
“Mộ Như Nguyệt thật sự là võ giả cấp ba sao?”
“Không đúng, khí thế này rõ ràng là của võ giả cấp bốn, chẳng lẽ nàng đột phá trong vòng ba ngày?”
Mười lăm tuổi đạt võ giả cấp bốn cũng không ngạc nhiên, dù sao Mộ Đình Nhi mới mười bốn đã là võ giả cấp bốn. Nhưng nếu một võ giả cấp bốn bị nhiều người công kích như vậy mà còn lông tóc không tổn hao gì thì sao?
Đương nhiên, nếu bọn họ biết Mộ Như Nguyệt chỉ mất 3 tháng đã đột phá cấp bốn, phỏng chừng sẽ kinh ngạc đến rớt tròng mắt. Này mà thiên tài gì? Rõ ràng chính là yêu nghiệt!
'Bá!' Dạ Thiên Phong nhịn không được đứng bật dậy, ánh mắt gắt gao nhìn Mộ Như Nguyệt.
Võ giả cấp bốn? Nàng đột phá cấp bốn khi nào? Nếu Mộ Đình Nhi không dùng thanh nguyên đan, có lẽ đến ngày mai cũng không đột phá được đến cấp bốn, chẳng lẽ thiên phú của nữ nhân này mạnh hơn Mộ Đình Nhi?
Cho tới bây giờ, Dạ Thiên Phong mới phát hiện mình đã xem nhẹ một chuyện.