Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

Mộ Như Nguyệt không nói thêm gì, đáy mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ, khẽ cười nói: “Ta chưa bao giờ nhìn thấy cuộc chiến ma thú, có lẽ lần này là một cơ hội tốt, Phượng Kinh Thiên, ta sẽ ở lại chỗ ngươi…”

Không chỉ vì cuộc chiến ma thú mà còn vì đoạt vị trí lĩnh chủ…

Phượng Kinh Thiên còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, tựa như muốn khắc sâu hình bóng nàng vào tận xương tủy…

“Nữ nhân, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp.” khóe môi Phượng Kinh Thiên nở nụ cười kinh diễm, “Mấy năm nay, vì theo đuổi ngươi, ta nỗ lực không ngừng tiến lên phía trước, chỉ có như vậy, ta mới có tư cách đứng bên cạnh ngươi.”

Tim Mộ Như Nguyệt run lên, quay đầu nhìn về phía Phượng Kinh Thiên, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười: “Phượng Kinh Thiên, mấy năm nay ngươi tiến bộ rất nhiều…”

Đỉnh thần tôn!

Nàng không ngờ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, nam nhân này đã có thể trưởng thành đến thế…

Nụ cười của Phượng Kinh Thiên càng thêm yêu nghiệt, mắt phượng nhìn thẳng vào nữ tử trước mặt, ánh mắt trở nên nhu hòa…

Mấy năm nay, tình cảm hắn dành cho nàng không hề thay đổi, chẳng qua, bây giờ hắn đã học được cách áp chế thôi…

“Nữ nhân, lần này ta chỉ muốn gặp ngươi mà thôi, nhưng không ngờ ngươi lại muốn tham dự vào chuyện này, dù sao lực lượng tôn thượng quá cường hãn, ngươi không phải là đối thủ của hắn, cho nên…"

Mộ Như Nguyệt chậm rãi quay đầu nhìn phía ngoài cửa, nở nụ cười đạm mạc mà tự tin, kiên định…

“Phượng Kinh Thiên, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, đã khi nào ngươi thấy ta làm chuyện gì mà không nắm chắc? Bất luận thế nào, ta nhất định phải gặp vị lĩnh chủ này!”

Phảng phất như nhìn thấy bóng dáng nàng năm đó, ánh mắt Phượng Kinh Thiên có chút hoảng hốt.

Nữ tử này dường như bất cứ lúc nào cũng ưu tú như vậy, tỏa sáng lóa mắt, hắn cũng vĩnh viễn không có cách nào với tới được…

“Tốt, ta tin tưởng ngươi, nhưng nữ nhân, nếu ngươi không phải đối thủ của hắn thì ngươi nhất định phải rời khỏi nơi này!” Phượng Kinh Thiên ngẩng đầu, tươi cười khuynh quốc khuynh thành, khiến vạn vật trong thiên địa ảm đạm thất sắc, “Bởi vì, đây là ta nợ ngươi.”

Hắn nợ nàng một mạng.

Nên dùng cả đời để hồi báo…

Bước chân Mộ Như Nguyệt hơi khựng lại, cuối cùng vẫn không quay đầu, biến mất trước mắt hắn…

Phượng Kinh Thiên nhìn theo hướng nữ tử rời đi, thật lâu không hồi phục tinh thần…

Trong sân, Bạch Trạch dừng chân, ánh mắt nhu hòa nhìn Mộ Như Nguyệt.

“Nguyệt Nhi, hắn không từ bỏ ngươi…”

Dù hắn áp chế rất sâu, nhưng Bạch Trạch vẫn cảm nhận được rõ ràng.

Tình cảm của nam nhân kia…

Mộ Như Nguyệt dừng lại, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, khóe môi khẽ cong.

“Ta biết… cho nên ta sẽ giữ khoảng cách nhất định với hắn, sẽ không quá thân cận, chẳng qua năm đó nếu không có Phượng Kinh Thiên cứu giúp, chỉ sợ ta cũng không thể thuận lợi đi Trung Hoa, vì thế, giữa ta và hắn vẫn luôn là bằng hữu, không hơn không kém.”

Đời này, tình cảm của nàng, thân thể nàng đều chỉ thuộc về một người, trừ hắn ra thì không còn ai khác…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK