Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt làm sao không biết Đỗ Phỉ Phỉ cố ý nói lời này trước mặt mọi người, trong lòng có chút cảm động…
“Được.”
Đỗ Phỉ Phỉ mừng rỡ, cười hì hì nói: “Vậy xem như ngươi đáp ứng ta rồi? Thật tốt quá, gia gia còn bảo ta học tập ngươi, vậy chỉ có đi theo ngươi thì một ngày nào đó ta mới có thể trở nên lợi hại giống ngươi.”
Giờ khắc này, nụ cười trên mặt Lệ phi cứng ngắc.
Nàng vốn muốn lợi dụng Đỗ Phỉ Phỉ giải quyết Mộ Như Nguyệt, nhưng tình huống hiện tại là thế nào?
“Đỗ Phỉ Phỉ, ngươi quen nàng khi nào?” Vưu Kỳ nhíu mày hỏi.
Hắn cho rằng nữ nhân ngoan độc, điêu ngoa như Đỗ Phỉ Phỉ tuyệt đối không có khả năng trở thành bằng hữu với Mộ Như Nguyệt.
Nhưng hiện giờ quan hệ giữa các nàng có vẻ không tệ lắm…
Hơn nữa, Đỗ Phỉ Phỉ còn muốn làm tùy tùng của Mộ Như Nguyệt.
Này… này rốt cuộc là tình huống gì?
Đỗ Phỉ Phỉ nhướng mày, quay đầu nói: “Người nào đó nghe cho rõ đây, Mộ Như Nguyệt là bằng hữu tốt của ta, các ngươi không ai được khi dễ nàng, nếu không, sư phụ và gia gia ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Lời này là sự thật…
Từ sau ngày đó, Ngô Vũ thường nói Đỗ Phỉ Phỉ mang Mộ Như Nguyệt đến gặp hắn, tuy thực lực của Mộ Như Nguyệt không bằng sư phụ nhưng nàng lại có kiến thức uyên bác, bởi vậy Đỗ Phỉ Phỉ có thể thường xuyên nhìn thấy sư phụ giống như học sinh cầm bút viết lách.
Phủ tướng quân thì càng không cần phải nói.
Từ khi biết Mộ Như Nguyệt có thể chữa trị cho ngoại công, cữu cữu suýt nữa đã phái binh tới bảo vệ nàng ấy, chẳng qua cuối cùng nàng can thiệp mới ngăn cản được.
Đỗ Phỉ Phỉ biết, Mộ Như Nguyệt không thích bị quấy rầy.
Huống chi, phủ Thất hoàng tử cực kỳ an toàn, không cần lo lắng…
Cho nên, nếu biết có người muốn tổn thương Mộ Như Nguyệt, hắn sẽ không quản ngươi có phải nữ nhân của Ma hoàng hay không, trực tiếp giết vào hậu cung, đường đường là Ma hoàng càng sẽ không vì một nữ nhân có cũng được không có cũng chẳng sao mà lựa chọn từ bỏ phủ tướng quân…
“Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi.” Đỗ Phỉ Phỉ quay đầu, nghịch ngợm le lưỡi, cười hì hì nói.
“Được.” Mộ Như Nguyệt thu hồi ánh mắt, khẽ gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Tuy có Mộ Như Nguyệt cản lại, Bạch Trạch không động thủ nhưng trước khi rời đi liền quét mắt về phía Lệ phi và Vưu Kỳ, ánh mắt cao cao tại thượng như thần tiên kia khiến bọn họ cảm thấy bản thân nhỏ bé như con kiến hôi.
Loại cảm giác này làm hai người rất không thoải mái…
“Tiểu Liễu, điều tra nam nhân bên cạnh Mộ Như Nguyệt cho ta!”
Lệ phi khẽ nheo mắt.
Thực lực của nam nhân kia rất mạnh, chỉ một cái liếc mắt đã khiến tim nàng run lên.
Có một kẻ địch như vậy làm trong lòng Lệ phi cực kì sợ hãi…
“Vâng, nương nương.” Tiểu Liễu cung kính đáp.
Lệ phi tới tìm Mộ Như Nguyệt gây sự, nhưng có Đỗ Phỉ Phỉ ở đây nên không cách nào hành động được, chỉ có thể thất vọng trở về. Còn Vưu Kỳ đến tham gia hội đấu giá cho nên hắn trầm mặc nửa ngày, sau đó nhấc chân đi vào hội trường đấu giá…
Lúc này trong hội trường đã đông nghìn nghịt, xa xa nhìn lại toàn là đầu người…
Vì gia thể của Đỗ Phỉ Phỉ cho nên có thể ngồi ghế lô riêng, an tĩnh hơn rất nhiều so với tình cảnh ầm ĩ bên ngoài…
“Nguyệt Nhi, ngươi tới đây vì nhìn trúng vật gì sao?” Đỗ Phỉ Phỉ quay đầu hỏi nữ tử bên cạnh