Nàng nhướng mày, quét mắt về phía mọi người, cuối cùng dừng trên một khuôn mặt tràn ngập phẫn hận: "Liễu Ngọc?"
Đã nhiều ngày không gặp, Liễu Ngọc đã có biến hóa rất lớn.
Nàng không còn rực rỡ như trước nữa, sắc mặt vàng như nến, tóc khô như rơm rạ, cả người gầy đến mức gió thổi có thể bay, đôi mắt kia tràn đầy ngoan độc.
Mộ Như Nguyệt không ngờ Liễu Ngọc cũng tới tham gia dạ tiệc hôm nay. Bất quá mấy ngày nay nàng rõ ràng sống không tốt, nếu không cũng sẽ không thê thảm như vậy....
"Khụ khụ", Hoàng đế ho khan hai tiếng, "Nếu các vị đã đến đông đủ, vậy để ta giới thiệu vài người."
Lúc nói chuyện, hắn quay đầu nhìn về phía Âu Dương Vân Cẩm và Âu Dương Tĩnh, cười nói: "Hai vị này là thiếu chủ Âu Dương gia và Âu Dương Tĩnh đại nhân."
Âu Dương gia?
Đáy lòng mọi người run lên, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía hai người.
Có vài người, trong lòng đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Tuy nói hai người kia đã khá lớn tuổi, nhưng vẫn phong thần tuấn lãng, phong phạm đại gia, đặc biệt là Âu Dương Vân Cẩm, mặt mày lạnh lẽo, ánh mắt tàn khốc, nếu tuổi trẻ hơn một chút, dĩ nhiên có thể chiếm được biết bao trái tim thiếu nữ.
Đương nhiên, chỉ cần dựa vào gia thế cường đại đã có không ít nữ tử cam nguyện làm thiếp...
"Còn có..." Hoàng đế dời mắt về phía Đông Phương Tuấn, "Vị này là thiếu chủ Đông Phương gia, cô nương bên cạnh là vị hôn thê của hắn."
Nghe Hoàng đế giới thiệu, đám nữ tử dời mắt từ Âu Dương Vân Cẩm sang phía Đông Phương Tuấn.
Bất luận là tuổi hay tướng mạo, Đông Phương Tuấn đều hơn một bậc.Đáng tiếc, nam nhân ưu tú như thế đã có vị hôn thê, làm tan nát trái tim một đám nữ tử...
Đông Phương Tuấn làm như không nhìn thấy những ánh mắt tan nát cõi lòng kia, ngửa đầu uống cạn một ly rượu, ánh mắt âm trầm quét về phía Mộ Như Nguyệt, sâu trong đáy mắt là một mảnh âm hàn...
Nhưng vì có Nam Cung Tử Lan bên cạnh, cho nên hắn không thể làm gì, cũng không thể nói gì! Hơn nữa, trước khi cưới được Nam Cung Tử Lan, tuyệt đối không thể để nàng biết được chuyện của hắn và Khiếu Nguyệt!
Mộ Như Nguyệt nhếch môi, thẳng thắn đón nhận ánh mắt âm hàn của Đông Phương Tuấn.
Không biết nếu hắn biết được chuyện mà nàng phái Tiểu Bạch và Khiếu Nguyệt đi làm, còn có thể bình tĩnh được như vậy hay không...
"Bệ hạ", Hoàng hậu tươi cười, đảo mắt về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, "Thần thiếp có một đề nghị, không biết có thể được không."
Hoàng đế nhíu mày: "Hoàng hậu có đề nghị gì thì nói đi."
"Là thế này", Hoàng hậu nở nụ cười ưu nhã, "Thần thiếp có một đứa cháu vẫn chưa lập gia đình, thần thiếp thấy Mộ cô nương cũng không tệ, hay là ban cho cháu trai của thần thiếp làm vợ đi, như vậy cũng không làm nhục thân phận Mộ cô nương."
Lúc nói lời này, khóe môi nàng khẽ cong, tươi cười ưu nhã...
Nhưng mà trong đôi mắt kia lại cực kì âm lãnh...
Vừa rồi, nàng rõ ràng nhìn thấy ánh mắt bệ hạ nhìn Mộ Như Nguyệt không bình thường, chẳng lẽ bệ hạ muốn nàng ấy vào hậu cung? Tuyệt đối không thể được, nàng phải nhanh chóng ra tay trước!
Lần này Hoàng hậu đúng là oan uổng Hoàng đế rồi, chẳng qua hắn vì Âu Dương gia nên mới cười lấy lòng Mộ Như Nguyệt, dù sao thực lực của Âu Dương gia rất cường đại.
Không sai, quả thật là lấy lòng, nhưng rơi vào mắt Hoàng hậu lại biến thành ái muội không rõ...