Biến thành lệ quỷ thì còn có khả năng chứ cướp thân thể người khác để sống lại, nàng không có bản lĩnh đó! Huống chi, dù có đoạt xác trọng sinh, làm sao có thể tìm được một người có dung nhan tương tự như vậy? "La Sát môn, Vân Ngân tông, Độc Dược cốc... ngoài Vô Cực môn trước giờ chưa bao giờ xuất thế, các thế lực lớn trong giới cổ võ Trung Hoa cơ bản đều tề tụ, các ngươi muốn vây công Mộ gia?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, "Hay là... các ngươi không hề sợ mấy lão giả hỏa của cổ Võ Môn?" Cổ Võ Môn là người đứng đầu giới cổ võ Trung Hoa, có quan hệ chặt chẽ với quân đội, cũng đại biểu cho quân đội quản thúc giới cổ võ, có rất nhiều quy củ là do cổ Võ Môn đặt ra... Hơn nữa, môn chủ cổ Võ Môn là một cường giả đỉnh thiên phú! Ở Trung Hoa được coi là số một số hai nhưng so sánh với đại lục dị thế thì hoàn toàn không đáng nhắc tới! Nàng có gì phải sợ chứ? "Nha đầu, ngươi rốt cuộc là ai?" môn chủ La Sát môn hơi nheo mắt, lạnh giọng nói, "Ngươi tuyệt đối không phải Mộ Như Nguyệt, nang đã chết!"
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, không tỏ ý kiến gì.
Đúng lúc này, một thanh âm ngây ngô từ phía sau truyền đến, ẩn chứa lãnh ý: "Nàng không liên quan gì đến chuyện này, các ngươi đừng gây phiền toái cho nàng!"
"Không liên quan?" La Sát cười lạnh nói, "Ta thấy không phải như vậy, nếu nàng không liên quan thì sao lại xuất hiện ở Mộ gia các ngươi? Chắc không phải là nữ nhân Mộ Như Nguyệt kia chưa chết chứ? Ha ha, mặc kệ thế nào, hôm nay Mộ gia các ngươi phải giao đan thư ra, nếu không, ta chỉ còn cách khiến các ngươi vĩnh viễn biến mất khỏi giới cổ võ!"
"Ngươi..." Mộ Hạo Thiên biến sắc, căm hận nói: "Đừng cho là ta không biết các ngươi có ý đồ gì, đan thư không có ở Mộ gia, cho dù thật sự có ở Mộ gia, ta cũng sẽ không giao cho các ngươi!"
"Ha ha!", môn chủ La Sát môn cười phá lên, "Một khi đã như vậy, đừng trách ta không khách khí! Người tới, bắt tất cả người Mộ gia ra đây cho bản môn chủ, để bọn họ nếm thử một chút hậu quả khi dám cãi lệnh chúng ta!"
Lúc này, người của Vân Ngân tông và Độc Dược cốc cũng tiến lên phía trước, lạnh lùng nhìn đám người Mộ gia đứng trong sân.
Đối với bọn họ mà nói, nếu không có những quy định kia, Mộ gia nho nhỏ này đã sớm bị tàn sát rồi... làm sao còn tồn tại đến bây giờ?
Đột nhiên, một thân bạch y đứng chắn trước mặt Mộ Hạo Thiên.
Bạch y tung bay trong gió, dung nhan tuyệt sắc lạnh băng, ánh mắt tản ra hàn khí.
"Hình như các ngươi đã quên sự tồn tại của ta." nữ tử chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn đám người phía trước."Hừ!" môn chủ La Sát môn hừ lạnh, nói: "Không biết tự lượng sức, ngươi... căn bản không phải là đối thủ của chúng ta!"
Oanh!
Một cổ lực lượng hung mãnh bắn thẳng về phía Mộ Như Nguyệt và Mộ Hạo Thiên. Trong mắt hắn, cỗ lực lượng này chắc chắn làm tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày kia sợ tới mức cả người run rẩy, không nói được một câu...
"Không tốt, Tiêu tỷ tỷ cẩn thận!"
Mộ Hạo Thiên biến sắc, có chút chịu không nổi cỗ uy áp kia...
Rồi sau đó, một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.
Tất cả uy áp đều biến thành tro bụi, không đau đớn, thậm chí không có chút cảm giác gì....
Cuồng phong nổi lên, nữ tử dưới ánh hoàng hôn tỏa sáng lóa mắt.
Thân thể Mộ Hạo Thiên cứng ngắc, ngước mắt nhìn sườn mặt nữ tử bên cạnh, trong ngực tựa như dâng lên một loại xúc động khác thường.