Lục Liễu nổi điên, thần sắc dữ tợn như thú xổng chuồng, khiến người ta có cảm giác nàng sắp nhào lên cắn xé Dạ Vô Trần.
Phanh!
Tử Thiên Cảnh nhấc chân đá Lục Liễu bay ra xa, khuôn mặt tuấn tú từ trên cao nhìn xuống: "Phụ thân ta, còn chưa tới lượt ngươi chỉ trích!"
Phụt!
Lục Liễu phun ra một ngụm máu đen, ánh mắt dần tỉnh táo lại, trong lúc nàng cảm thấy hoảng sợ vì lời nói của mình vừa rồi thì một cỗ hơi thở âm trầm từ phía sau ập đến.
Oanh!
Cỗ khí thế kia cuốn Lục Liễu lên cao rồi hung hăng ném nàng ra xa.
"Lão thái bà chết tiệt, loại nữ nhân này ngay cả tư cách nói chuyện với cha ta còn không có, ngươi còn muốn cha ta cưới nàng? Nếu cha ta không cưới nữ nhân ghê tởm này thì là lòng lang dạ sói? Chẳng lẽ bất cứ nữ nhân nào ái mộ cha ta thì hắn đều phải cưới về hay sao? Bản đế nói cho ngươi biết, nam nhân này, cả đời chỉ có một mình mẫu thân ta, những người khác đừng mơ tưởng!"
"Không thể nào!" Lục Liễu biến sắc, thét lên.
Mặc dù gia chủ ỵêu thê tử hắn nhưng vẫn có mấỵ tiểu thiếp, chẳng qua, lúc trước hắn chướng mắt nàng dung mạo tầm thường, hơn nữa lại có nữ nhân kia ngăn trở, cho nên nàng không thể làm tiểu thiếp cho hắn. Bởi vậy có thể thấy được, nam nhân tuyệt đối không thể cả đời chi chung thủy với một nữ nhân. "Cho dù không có cháu gái ta thi cũng sẽ có những nữ nhân khác muốn chen chân vào giữa bọn họ, ha ha, nàng tuyệt đối không có khả năng độc chiếm sủng ái của một nam nhân cả đời!" Lục Liễu cười ha hả. Nàng bỗng nhiên muốn nhìn thấy bộ dáng ngoại tôn nữ của nữ nhân kia thương tâm muốn chết, nữ nhân cao ngạo như nàng tuyệt đối không thể chịu đựng được chuyện này! Sát khí trong mắt Dạ Vô Trần càng thêm lạnh lẽo, quanh thân bao phủ hàn khí. "Xem ra ngươi không muốn chết đơn giản..." Hắn khẽ nâng mắt, oanh một tiếng, khí thế cường đại hất Lục Liễu văng ra ngoài. Trượt trên mặt đất mấy chục mét rồi mới ngừng lại.
"Trong mắt ta, những người khác đều không bằng một cọng lông tơ của Nguyệt Nhi! Tiểu Hoàng Nhi, ngươi cột nàng vào sau xe ngựa, đừng để nàng bị xe ngựa kéo chết! Sau đó, ngươi cho nàng lần lượt nếm thử mấy loại đan dược lần trước mẫu thân ngươi luyện chế! Cuối cùng mới quăng thịt cho chó ăn!"
Dạ Tư Hoàng quay đầu nhìn Thiên Ma đứng phía sau, không kiên nhẫn nói: "Ngươi không nghe thấy cha ta nói gì à? Lập tức chấp hành đi! Lão thái bà đáng chết này dám chia rẽ cha mẹ ta! Tội đáng chết vạn lần!"
"Vâng!"
Ánh mắt Thiên Ma có chút đồng tình nhìn Lục Liễu, cho nàng chết nhẹ nhàng một chút thì không muốn, một hai phải ngớ ngẩn như thế, giờ thì tốt rồi, phỏng chừng chết không toàn thây...
"Không! Ngươi không thể đối với ta như vậy!"
Lục Liễu rốt cuộc cũng sợ hãi, hoảng loạn la lớn.
Nàng muốn chạy trốn, nhưng Thiên Ma sẽ không cho nàng có cơ hội đó....
"Hoàng Nhi", Tử Thiên Cảnh đảo mắt nhìn về phía Đậu Vi Vi sắc mặt trang bệch, "Nữ nhân muốn câu dẫn phụ thân này, nên xử trí thề nào?" Dạ Tư Hoàng nhướng mày, nhấc chân đi về hướng Đậu Vi Vi. Theo từng bước chân của hắn, toàn thân Đậu Vi Vi càng lúc càng cứng lại, sợ hãi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tàn nhẫn thị huyết kia... Tiểu hài tử này rõ ràng đáng yêu như vậy, nhưng không biết vi sao, làm nàng cảm thấy cực kì sợ hãi. "Giết!" Dạ Tư Hoàng khẽ nhếch môi, thanh âm non nớt lộ ra hơi thở tàn nhẫn. "Ta sai rồi, ta thât sư sai rồi!" ✓ * • Đậu Vi Vi hung hăng dập đầu, sắc mặt tái nhợt nói: "Cầu các ngươi tha cho ta, ta cam đoan sẽ đi thật xa, không bao giờ xuât hiện trước mặt các ngươi nữa..."