Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

Hoàng cung Ma giới tráng lệ và xa xỉ hơn ở nhân giới rất nhiều.

Nhưng sau khi xảy ra chuyện từ hai trăm năm trước, Vưu Hi không còn vào ma cung nữa, thậm chí cũng không tham gia đại hội luận võ.

Đối với hắn mà nói, ma cung này vô cùng xa lạ…

“Thất hoàng tử điện hạ, bệ hạ đang ở bên trong chờ các ngươi.”

Đúng lúc này, hộ vệ dẫn đường dừng lại trước một tòa cung điện, quay đầu nói với hai người.

“Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Vưu Hi gật đầu, hít sâu một hơi, giơ tay đẩy cửa cung điện…

Kẽo kẹt một tiếng, cửa mở ra, nam nhân ngồi trên long ỷ liền xuất hiện trước mắt bọn họ…

Nam nhân cao cao tại thượng, khí chất tôn quý, vẻ mặt lãnh khốc đảo mắt nhìn về phía hai người từ ngoài cửa đi vào.

Cùng lúc này, Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn về phía nam nhân…

Vừa thấy, nàng nhất thời ngây ngẩn, trên người lộ ra hơi thở cường đại…

“Là ngươi!”

Ma hoàng khẽ cau mày, quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt, lãnh khốc hỏi: “Ngươi quen biết ta?”

Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt kia…

Khuôn mặt giống nhau, giọng nói cũng giống…

Nhưng sau khoảnh khắc khiếp sợ ngắn ngủi, Mộ Như Nguyệt lại biết, nam nhân này không phải hắn…

Không chỉ khác nhau về khí chất, cảm giác mang đến cho nàng cũng không giống.

Có điều, thật khó tưởng tượng trên đời này lại có người giống nhau đến thế, cứ như hai giọt nước vậy…

“Nhân loại?” Vưu Hi sửng sốt quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt: “Ngươi quen biết phụ hoàng ta?”

“Không quen.” Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: “Hắn chỉ rất giống một cố nhân của ta.”

“Cố nhân? Vậy cố nhân kia…”

“Đã chết, hồn phi phách tán.”

Bắc Quân quả thật đã hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này, mà một khắc cuối cùng lúc hắn tử vong, nàng tha thứ cho hắn…

Nhưng mà, không biết tại sao nam nhân này lại giống hắn như thế.

Giữa bọn họ có quan hệ gì…

“Vưu Hi, đây là nhân loại ngươi mang về?” Ma hoàng lãnh khốc đánh giá Mộ Như Nguyệt, thanh âm lãnh trầm.

Trong lòng Vưu Hi căng thẳng, theo bản năng che chở nàng sau lưng.

“Phụ hoàng, ta và nàng… cũng không phải rất thân, ta đi ngang qua rừng ma giới tiện tay cứu nàng mà thôi, cho nên, cho nên ngươi có thể để nàng rời khỏi ma thành hay không?”

“Không thân? Ha ha!” Ma hoàng cười ha ha, nói: “Vưu Hi, từ sau chuyện năm đó, đã bao lâu ngươi không cầu trẫm? Vì nữ nhân này, ngươi mở miệng cầu ta, ngươi còn nói không thân? Chẳng qua, ta cũng không tính để nàng rời khỏi ma thành…”

“Phụ hoàng!” Vưu Hi biến sắc, “Ta và nàng thật sự không có quan hệ gì, ngươi để nàng rời đi đi, hơn nữa, sau khi nàng rời đi, ta cũng sẽ không gặp nàng, ngươi…”

“Tốt.” Ma hoàng phất tay, ngắt lời Vưu Hi.

Hắn lãnh khốc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, khẽ nheo mắt: “Một nhân loại lại dám xâm nhập Ma giới, làm gì có đạo lý dễ dàng rời đi như vậy?”

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Rất đơn giản, ta muốn nàng… ở lại ma cung!”

Ma hoàng nở nụ cười âm trầm thị huyết.

“Phụ hoàng, nàng còn có chuyện muốn làm, thật sự không thể lưu lại, vì sao ngươi cứ muốn bức bách nàng?”

Vưu Hi rốt cuộc không nghĩ được nhiều, hắn chỉ biết tuyệt đối không thể để nàng ở lại đây, nếu không, không ai biết nam nhân này sẽ làm ra loại chuyện gì…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK