Diêu Quân mở mắt, ánh mắt sắc bén quét về phía Diêu Lâm.
"Nhi tử tốt của ta, mấy năm nay đã giấu giếm ta làm rất nhiều chuyện, nếu ta không bị bệnh nặng tới mức không thể nói, thậm chí còn hôn mê bất tỉnh, sợ là hắn cũng sẽ không nói với ta nhiều chuyện như vậy."
Hắn bi thống, phẫn hận nói: "Tam nhi tử mà ta tự hào nhất chính là bị hắn giết chết! Vì ngăn không cho ai cướp đoạt vị trí gia chủ với hắn mà huynh đệ tương tàn, nếu không phải lão đại quá yếu đuối, đại tức phụ cũng không nên thân, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua lão đại, nhưng mà lão đại có một nữ nhi tốt, sau khi ta giao quyền gia chủ cho Thanh Nhi, hắn lại đuổi giết nàng! Nếu Thanh Nhi không phải là nữ tử, chỉ sợ cũng không sống được đến giờ."
Chính vì nàng là nữ tử, Diêu Lâm cho rằng nàng không có tính nguy hại, cho nên mới tha cho nàng một mạng...
Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang làm mấy người vây quanh giường gia chủ kinh sợ, Diêu Lâm mà trước nay bọn họ ủng hộ, thế nhưng làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy?
Nếu như Tam gia còn sống, bọn họ tuyệt đối sẽ không ủng hộ Diêu Lâm. Cũng chính là vì Tam gia đã mất, Đại gia lại yếu đuối, bọn họ lại không muốn Diêu gia rơi vào tay người ngoài, cho nên mới ủng hộ Diêu Lâm làm gia chủ.
Ai ngờ, trên tay hắn còn dính máu tươi của huynh đệ ruột thịt!
Sớm biết như thế, dù ủng hộ Diêu Vân Thanh bọn họ cũng lựa chọn Diêu Lâm giết huynh giết đệ này, bây giờ còn muốn giết luôn cháu gái mình!
Giao Diêu gia cho một người như vậy thật sự có thể dẫn dắt Diêu gia tiến lên sao?
Diêu Vân Thanh trầm mặc.
Nàng đã từng nghe phụ thân nói, nàng còn có một tiểu thúc, vị tiểu thúc kia thiên phú trác tuyệt, rất được gia gia yêu thương, ai ngờ năm mười tám tuổi gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất sớm, hơn nữa còn chưa cưới vợ nạp thiếp, cũng không lưu lại con cái gì, đó chính là nỗi thống khổ và nuối tiếc lớn nhất đời gia gia.
Nhưng càng khiến gia gia đau lòng hơn là, người giết tam nhi tử của hắn lại chính là nhị nhi tử!Huynh đệ tương tàn chỉ xảy ra giữa các huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng đằng này, ba người bọn họ là cùng một mẹ đẻ ra a!
Gia gia đã đau lòng cỡ nào?
"Cha, ta thật sự biết lỗi rồi, ngươi tha thứ cho ta đi."
Sắc mặt Diêu Lâm tái nhợt, hung hăng dập đầu, trên trán xanh tím, máu tươi chảy xuống mà hắn vẫn không ngừng lại.
Diêu Quân lại nhắm mắt lại, hung ác nói: "Diêu Lâm giết huynh đệ ruột của mình, không xứng là người Diêu gia, xóa tên hắn khỏi gia phả, lăng trì xử tử."
Một câu này tựa như dùng hết toàn bộ sức lực của Diêu Quân, dứt lời, hắn liền nằm xuống giường.
Nếu bình thường làm xằng làm bậy cũng thôi, nhưng hắn tuyệt đối không cho phép đệ tử Diêu gia giết hại lẫn nhau, nếu hắn đã giết hại huynh đệ mình thì nhất định phải xuống Minh giới nhận lỗi!
"Cha!"
Bốn chữ "lăng trì xử tử" đập vào lòng Diêu Lâm, hắn tê tâm liệt phế la lớn: "Cha, ta không muốn chết, ta thật sự không muốn chết, cầu ngươi thả ta đi, ta biết sai rồi, ta sẽ thắp hương đốt vàng mã cho Tam đệ, mỗi tết thanh minh sẽ đi tảo mộ hắn, ta cam đoan sẽ không bao giờ phạm phải lỗi như trước kia nữa, cha, ngươi tạm tha cho ta một lần đi."
Diêu Quân chấn động, cuối cùng vẫn thờ ơ.
Không phải hắn chưa từng cho Diêu Lâm cơ hội, nhưng hắn lại không biết quý trọng, bây giờ đã phạm phải sai lầm lớn như thế, nếu còn tha thứ nữa, lại không biết sẽ có thêm bao nhiêu người vô tội sẽ chết trong tay nam nhân này...