Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ cần nàng đột phá đến cấp thiên phú, phong ấn này sẽ tự động phá giải, nàng sẽ có lại thực lực của mình...

Hiện tại việc nàng có thể làm chính là tiếp tục tu luyện.

Đáng tiếc, thực lực bị phong ấn, không thể luyện chế đan dược, nếu không sẽ dễ dàng phá giải được phong ấn này. Bây giờ nàng chỉ có thể dùng phương pháp khác nhanh chóng nâng cao thực lực.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng làm Mộ Như Nguyệt khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn nha hoàn không gõ cửa mà vào.

"Đi ra ngoài!"

Nha hoàn sửng sốt một chút, nói: "Là đại thiếu gia kêu nô tỳ đến hầu hạ cô nương."

Thanh âm Mộ Như Nguyệt càng trầm thấp: "Đi ra ngoài cho ta! Đừng để ta phải lặp lại lần nữa!"

Nha hoàn gắt gao cắn môi, cầm cái chậu trong tay đặt mạnh lên bàn, không thèm liếc Mộ Như Nguyệt cái nào, trực tiếp quay đầu đi ra, còn không quên hung hăng đóng sầm cửa lại.

"Một phế vật mà thôi, tưởng mình là ai chứ, còn không phải vì có đại thiếu gia chống lưng, thật không biết hồ ly tinh này ở đâu ra có bản lĩnh mê hoặc đại thiếu gia, nam nhân như đại thiếu gia chỉ có tiểu thư Lam Nguyệt mới xứng đôi, nữ nhân này cả tư cách làm tiểu thiếp cho đại thiếu gia cũng không có!"

Tuy sau khi đóng cửa, nha hoàn mới nói những lời này, nhưng tinh thần lực của Mộ Như Nguyệt cường đại cỡ nào? Cho nên vẫn nghe hết những lời nàng nói....

Phế vật?

Mộ Như Nguyệt cười khổ, đúng là như thế thật, hiện tại nàng có khác gì phế vật? Tình huống này giống hệt như khi nàng mới xuyên tới nơi này, lúc ấy nàng cũng không hề có chút thực lực nào.

Bất quá, nàng vẫn tin chắc, một phong ấn nhỏ mà thôi, không thể vây khốn nàng ở đây cả đời...

Đến lúc đó, nàng sẽ khiến nam nhân kia trả giá đắt!

Đáy mắt Mộ Như Nguyệt hiện lên lãnh ý, khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm lạnh băng vô tình...

"Thiếu... thiếu gia?"

Nha hoàn vừa đi được vài bước liền nhìn thấy một thân ảnh hồng y chắn trước mặt, tim đập mạnh, nam nhân này nhất cử nhất động đều cực kì mị hoặc.

Hắn giống như yêu nghiệt điên đảo chúng sinh, bốn chữ khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung hắn.

"Ngươi vừa mới gì đó?" Ánh mắt nam nhân thâm trầm, thị huyết nhìn nha hoàn, hắn không có nha hoàn cơ hội nói chuyện, một ánh sáng đỏ hiện lên, đã thấy cổ nha hoàn bị cắt đứt, máu tươi phun trào bắn lên hồng y khiến nam nhân nhíu mày.

"Người tới, dọn dẹp sạch sẽ chỗ này!"

Phượng Kinh Thiên ngước mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, phủi vạt áo sau người rời đi, hắn có tự tin, cuối cùng nàng sẽ thuộc về hắn.

Mà hắn, không cho phép bất kì ai vũ nhục nàng!

Từ đầu đến cuối Phượng Kinh Thiên đều không thèm liếc nhìn nha hoàn ngã trong vũng máu, tựa hồ trong mắt hắn, mạng người chỉ nhỏ bé như một con kiến, một con kiến mà thôi, không đáng để hắn tốn nhiều tâm tư.

Động tĩnh bên ngoài đương nhiên truyền hết vào tai Mộ Như Nguyệt, nàng chỉ nhẹ nhàng nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt trước sau như một.

Nàng luôn là người mang thù, lần đầu gặp nhau nam nhân này là đến ám sát nàng, cho nên, bắt đầu từ khi đó đã định, cả đời này bọn họ không thể trở thành bằng hữu...

"Vô Trần."

Mộ Như Nguyệt khẽ nâng mắt nhìn lên bầu trời xanh ngoài cửa sổ, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng đột phá cấp thiên phú, sau đó trở lại bên cạnh ngươi..."

Bất quá, trước đó nàng còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK