"Quy tắc thi đấu rất đơn giản, chia ra tỷ thí võ giả và tỷ thí đan dược sư, quán quân sẽ so hai đại thế lực Đan Môn và Võ Môn quyết định, người xuất sắc không những có phần thưởng, mà còn có thể được hai thế lực này nhìn trúng..."
Hai mắt Thiên Thừa Ngôn sáng lên, nghiêm túc giải thích.
Thật lâu sau, Mộ Như Nguyệt nâng mắt lên, nhàn nhạt nói: "Ta sẽ lập tức đến Hỗn thành..."
"Sư phụ, ta tương đối quen thuộc Hỗn thành, không bằng, ta dẫn ngươi đi đi."
Mộ Như Nguyệt trầm ngâm một chút, gật gật đầu: "Tốt."
Hai mắt Thiên Thừa Ngôn sáng lên, nói: "Vậy bây giờ ta đi chuẩn bị."
Dứt lời, hắn lập tức hành động.
Nhìn thân ảnh Thiên Thừa Ngôn rời đi, Mộ Như Nguyệt trầm tư, nếu không thể tìm được Dạ Vô Trần, vậy chỉ có thể lợi dụng phương pháp này để hắn tới tìm nàng...
Rất nhanh, Thiên Thừa Ngôn đã chuẩn bị xong hành lý, mặc dù người trong gia tộc Thiên Thừa đều luyến tiếc để nàng rời đi, nhưng sau khi cáo từ mọi người, Mộ Như Nguyệt và Thiên Thừa Ngôn trong sự tiễn đưa của mọi người, rời khỏi Quận Châu....
Hỗn thành, bốn phía có núi bao quanh, địa thế hiểm ác, hỗn loạn vô cùng, nơi này không hề có luật pháp tồn tại, giết người cướp của đã trở thành thói quen....
Lúc này, trước cửa Hỗn thành, Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn cửa thành to lớn uy vũ, ngón tay nhẹ nhàng xoa cằm: "Nơi này chính là Hỗn thành? Nhìn qua cũng không khác gì những thành khác."
Nói xong, nàng nhấc chân bước vào Hỗn thành.Đúng lúc này, một thanh âm trào phúng truyền đến: "Đây không phải là Thiên Thừa Ngôn của gia tộc Thiên Thừa sao? Ha ha, ta còn tưởng ngươi chết rồi, sao ngươi lại ở đây? Chẳng lẽ cũng tới tham gia thi đấu? Nếu vậy ta khuyên ngươi nên từ bỏ ý nghĩ này đi!"
Mộ Như Nguyệt nhíu mày, ánh mắt lạnh băng nhìn đám người đang đi đến.
Dẫn đầu đám người là một thiếu niên anh tuấn, mặt mày như kiếm, ánh mắt châm chọc, không thèm để Thiên Thừa Ngôn vào mắt.
"Lương Văn!" Thiên Thừa Ngôn biến sắc, ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì? Ha ha."
Lương Văn cười lạnh, đảo mắt về phía Mộ Như Nguyệt bên cạnh Thiên Thừa Ngôn, hai mắt lập tức sáng lên, suýt nữa chảy nước miếng.
"Thiên Thừa Ngôn, ta nhớ hình như quan hệ của ngươi với thiên kim đại tiểu thư phủ Quận Châu, Quân Mạc Nhan không tồi, không biết cô nương này là ai? Ngươi có Quân Mạc Nhan cũng đủ rồi, không bằng nhường cô nương này lại cho ta đi, thế nào?"
Hắn ra vẻ phong độ, phe phẩy chiết phiến, ánh mắt trắng trợn đánh giá Mộ Như Nguyệt, không hề nhận thấy hơi thở đối phương ngày càng lạnh lẽo.
"Lương Văn, nàng không phải người ngươi có thể nhìn ngó!" Thiên Thừa Ngôn nắm chặt nắm đấm, đè nén xúc động muốn đấm vào mặt Lương Văn.
"Thiên Thừa Ngôn, ta biết, nam nhân nào mà không ăn trộm? Nhưng bất luận thế nào, Quân Mạc Nhan gia thế cường đại, ngươi không có khả năng vì một nữ nhân và vứt bỏ nàng, cho nên ngươi cứ nhường mỹ nhân này cho ta đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu thiệt! Ngươi muốn ra giá thế nào, nếu không muốn tiền, ta cũng có thể dùng một viên đan dược đỉnh địa giai để đổi!"
Nhìn Lương Văn không biết trời cao đất rộng, Thiên Thừa Ngôn cười lạnh, nếu hắn biết, nữ tử không bối cảnh không gia thế trước mặt hắn tiện tay có thể lấy ra cả nắm đan dược đỉnh địa giai, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì....