Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

“Chủ nhân!!!” Hỏa phượng gấp gáp nói: “Bạch Trạch, hình như cực bắc chi quả trong cơ thể nàng đã mất tác dụng, nếu cứ tiếp tục thế này chỉ sợ…”

Bạch Trạch khẽ cau mày, thanh âm thông qua linh hồn truyền tới Mộ Như Nguyệt.

“Nguyệt Nhi, hắn đang đợi ngươi.”

Hắn đang đợi ngươi…

Bốn chữ này làm thân thể Mộ Như Nguyệt run lên, ánh mắt dần khôi phục thanh minh.

Đúng vậy.

Hắn đang chờ nàng…

Nàng làm sao có thể ngã xuống?

Vật nhỏ phẫn nộ, mình thật vất vả mới có thể suy yếu ý chí của nữ nhân này, cuối cùng lại vì thanh âm kia làm nàng cường đại trở lại rồi.

Nhưng mình hiện tại đã quá mệt mỏi, không còn cường hãn như lúc đầu…

Thời điểm vật nhỏ mệt mỏi nằm vật ra, một bàn tay vô hình liền vươn tới, nắm chặt lấy nó.

Vật nhỏ liều mạng giãy giụa nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay ngưng tụ từ tinh thần lực, ánh sáng trên người nó dần trở nên ảm đạm, bắt đầu dung hòa với tinh thần lực của Mộ Như Nguyệt…

Xong xuối, Mộ Như Nguyệt không chống đỡ nổi, thân thể lại lảo đảo ngã xuống.

Lúc nàng sắp tiếp xúc với mặt đất, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, kéo nàng vào ngực, sợi tóc bạc phất nhẹ qua mặt nàng, bên tai là thanh âm dịu dàng đau lòng của nam nhân.

“Nguyệt Nhi, ngươi thành công rồi, ngươi đã làm được chuyện trước giờ chưa ai làm được…”

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười: “Bạch Trạch, cảm ơn ngươi, nếu không nhờ ngươi nhắc nhở, chỉ sợ ta đã không kiên trì được…”

“Không, ta chẳng qua chỉ nói một câu thôi, ngươi thành công chính là nhờ vào ý chí mạnh mẽ của mình.”

“Dù thế nào đi nữa, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi… Bạch Trạch, những lời ngươi và Hỏa phượng nói ta đều nghe được, ta muốn cảm ơn ngươi tín nhiệm ta vô điều kiện, làm bạn bên cạnh ta hai kiếp không rời không bỏ…”

Cánh tay Bạch Trạch ôm nàng hơi khựng lại, dung nhan tuấn mỹ nở nụ cười ôn nhu.

“Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta thì bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải cố gắng sống sót, dù là vì ta, hay vì hắn…”

Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu, từ từ ngồi dậy, lấy ra một lọ đan dược ăn vào.

Đan dược vừa vào bụng, một cỗ dược lực lập tức bao lấy trái tim nàng…

Sau khi thân thể khôi phục, Mộ Như Nguyệt thở phào một hơi, vừa nâng tay lên, một ngọn lửa lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay nàng.

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười thỏa mãn.

“Cuối cùng ta cũng thu phục được cửu trọng hỏa, có nó trong tay, sau này dù ta không thể giết cường giả tôn thượng trung cấp, nhưng ít nhất cũng có lực lượng để chống đỡ! Hơn nữa…”

Mộ Như Nguyệt hơi ngừng lại, nói tiếp: “Ta có cảm giác, cửu trọng hỏa làm thực lực của ta tăng lên một bậc, tuy còn chưa thể đột phá tôn thượng nhưng cũng chỉ cách tôn thượng không xa, ta tin mình rất nhanh có thể đột phá…”

Bạch Trạch ôn nhu nhìn Mộ Như Nguyệt, khẽ cười nói: “Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà trưởng thành đến trình độ này, phỏng chừng toàn bộ Thần giới cũng chỉ có ngươi có thể làm được.”

Mộ Như Nguyệt đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, nói: “Đi thôi, bây giờ chính là lúc chúng ta tiến vào địa ngục…”

Dứt lời, ánh mắt nàng kiên định nhìn cánh cửa phía trước, khẽ mỉm cười…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK