Thánh Nguyệt phu nhân nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thiên Vũ: “Ngươi nhìn xem cha dạy nàng cái gì a? Những lời này mà cũng nói ra được...”
“Khụ khụ!” Tiêu Thiên Vũ có chút xấu hổ, lão nhân nhà mình là một lão ngoan đồng chính hiệu, cái gì cũng có thể nói được.
Chẳng qua...
Hắn khẽ nheo mắt, cười lạnh.
Muốn dụ dỗ nữ nhi Tiêu gia, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua người kia!
“Uyển Nhi, ngươi còn nhớ rõ bộ dáng hắn không?”
Tiêu Uyển dùng đầu ngón tay điểm điểm môi, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không nhớ rõ lắm, Uyển Nhi chỉ biết trên cằm hắn có một nốt ruồi đen thật xấu xí, khó coi chết đi được, Uyển Nhi thích người đẹp như ca ca, tỷ tỷ, còn có phụ thân, mẫu thân, mới không cần đi với nam nhân xấu như vậy đâu.”
Thánh Nguyệt phu nhân và Tiêu Thiên Vũ nhất thời đen mặt.
Hóa ra tiểu gia hỏa này vẫn luôn đi loạn bên ngoài? Nếu như gặp được mỹ nam, vậy có phải nàng sẽ đi cùng người nọ hay không?
Tiểu gia hỏa này trưởng thành nhất định sẽ dễ bị mỹ nam dụ đi.
“Ngọc Nhi, ta có một việc muốn thương lượng với nàng.” Tiêu Thiên Vũ bỗng nhiên nghiêm túc nói.
Thánh Nguyệt phu nhân rất ít khi nhìn thấy Tiêu Thiên Vũ nghiêm túc như vậy, sửng sốt một chút: “Chuyện gì?”
“Là thế này, chúng ta nhanh kêu Nguyệt Nhi và Vô Trần trở về, dung mạo hai đứa nó đều tuyệt thế vô song, chúng ta để bọn họ tiếp xúc nhiều với Uyển Nhi, miễn cho về sau nữ nhi chúng ta nhìn thấy một nam nhân hơi tuấn mỹ một chút liền bị hắn dụ đi, trên đời này người có dung mạo vượt qua bọn họ không nhiều lắm, cho nên nếu nhìn quen rồi, những người khác trong mắt nàng đều là tiểu sửu bát quái...”
Hắn cũng không muốn Nguyệt Nhi vừa mới bị lừa đi, Uyển Nhi cũng đi theo nam nhân khác.
“Vũ ca, ta cảm thấy ý kiến này không tồi, về sau phải hảo hảo nâng cao ánh mắt Uyển Nhi.” Thánh Nguyệt phu nhân gật gật đầu.
Bất luận thế nào, vị hôn phu của nữ nhi nàng cũng không thể quá kém.
Bất quá Thánh Nguyệt phu nhân cũng không lo lắng nữ nhi sẽ gả cho một nam nhân tam thê tứ thiếp.
Dù là nàng và Tiêu Thiên Vũ hay Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần đều là cả đời một đôi, tình cảm tốt đẹp, cho nên, Uyển Nhi nhìn quen rồi thì sẽ tuyệt đối không yêu nam nhân có vô số nữ nhân.
Loại nam nhân như vậy không xứng với nữ nhi Tiêu gia.
Tiêu Uyển ngây thơ chớp chớp đôi mắt to, hiển nhiên không hiểu cha mẹ đang nói chuyện gì? Bất quá nghe thấy Mộ Như Nguyệt trở về, nàng thật vui vẻ, lập tức cười hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, khi nào tỷ tỷ về nhà? Uyển Nhi đã hai năm không được gặp tỷ tỷ.”
“Chuyện này...” Tiêu Thiên Vũ trầm mặc, mỉm cười vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tiêu Uyển, “Bọn họ sẽ nhanh chóng về nhà.”Lời này có lẽ là đang an ủi Tiêu Uyển, cũng có lẽ là muốn trấn an bản thân, dù sao Mộ Như Nguyệt đi lâu như vậy mà không hề có tin tức gì, làm sao bọn họ có thể không lo lắng?
Đại lục Trung Châu đông đảo cường giả, thiên tài vô số, lỡ như có chuyện gì thì phải làm thế nào cho phải? Nếu có thể tìm được Dạ Vô Trần, có lẽ bọn họ không cần quá lo lắng.
Nam nhân kia nhất định sẽ bất chấp tất cả bảo vệ nàng.
Đang nói, cách đó không xa có một cỗ hơi thở quen thuộc truyền đến làm Tiêu Thiên Vũ hơi ngẩn ra, đáy mắt lộ vẻ vui sướng.
“Là Nguyệt Nhi, bọn Nguyệt Nhi đã trở về!”
“Cái gì?” Thánh Nguyệt phu nhân hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, mấy bóng dáng quen thuộc liền lọt vào tầm mắt nàng.