Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở lạnh lẽo túc sát trên không trung u ám tràn về phía Mộ Như Nguyệt. Thấy tình cảnh này, mọi người bỗng biến sắc.

"Sư phụ, cẩn thận!"

"Nguyệt Nhi!!!"

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Ma linh đã đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, thân hình cao lớn uy áp nàng.

Thấy vậy, hai mắt An Lâm sáng lên, trong mắt tràn đầy oán độc, tựa như mắt rắn độc nhìn chằm chằm vào thân ảnh bạch y trong bóng đêm.

Giờ khắc này, nàng có xúc động muốn cười điên cuồng.

Hận không thể thấy Mộ Như Nguyệt bị Ma linh xé tan thành từng mảnh nhỏ!

Nhưng lúc Ma linh đang nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, thân thể nó bỗng ngừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt từ kinh ngạc biến thành sợ hãi, sợ đến mức cả người run rẩy.

"Ngươi... ngươi có quan hệ gì với tên ma quỷ kia?"

Sao có thể?

Trên người nàng có hơi thở của tên ma quỷ kia? Không phải tên kia đã biến mất từ vạn năm trước rồi ư, tại sao trên người một nữ nhân hơn 20 tuổi lại có hơi thở làm hắn sợ hãi kia?

Nghĩ đến đây, Ma linh càng run rẩy kịch liệt....

An Lâm hoàn toàn ngây ngốc nhìn thân thể khổng lồ giữa không trung, cả người choáng váng...

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, ánh mắt băng hàn quét về phía Ma linh.

Đối diện với ánh mắt của Mộ Như Nguyệt, thanh âm Ma linh cũng thay đổi, run giọng nói: "Ngươi... ngươi đừng tới đây!"

Không sai, nữ nhân này chắc chắn có quan hệ với tên ma quỷ kia!

Nếu giết nàng, bị tên ma quỷ kia biết, nhất định sẽ không tha mạng cho nó, đến lúc đó, phỏng chừng nó sẽ chết rất thê thảm...

"Cái kia..." Mộ Như Nguyệt nhìn Ma linh, "Hình như ta chưa hề làm gì cả, ngươi có cần phải sợ hãi đến vậy không?"

Nàng vốn muốn kêu Bạch Trạch ra, như vậy sẽ đỡ tốn thời gian hơn...

Ma linh sắp khóc, nước mắt lưng tròng nói: "Ta thật sự không biết ngươi quen biết tên ma quỷ kia, vị đại nhân này, tha cho ta đi. Nếu sớm biết ngươi quen tên kia, bất luận thế nào ta cũng sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi a."

Hắn vĩnh viễn không quên năm đó, tên ma quỷ kia dựa vào thực lực bản thân khiến trăm họ lầm than, phất tay một cái, nhân gian đã biến thành địa ngục.

Thực lực khủng bố như thế, bây giờ nghĩ đến vẫn cảm thấy giật mình...

Mà hắn khi đó mới chỉ là một tiểu ma thú nhỏ bé không đáng kể thôi, nhưng vĩnh viễn không quên được hơi thở thuộc về người kia...

Hắn, chính là cơn ác mộng của mọi người!

Nhân vật được người đời xưng là ma thần kia!

Có điều, ai mà ngờ được, ma thần đã biến mất khỏi đại lục lại lần nữa xuất hiện trước mắt người đời...

Đặc biệt là, nữ nhân này không biết có quan hệ gì với tên ma quỷ kia!

Người khác không rõ ràng lắm, nhưng nó biết tên ma quỷ kia rất bênh vực người của mình, nếu dám giết người của hắn, chân trời góc bể cũng sẽ bị hắn đuổi giết!

"Nguyệt Nhi", An Thiến chớp chớp mắt, kinh ngạc nói, "Ngươi... quen biết hắn?"

Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu: Không quen biết."

Không quen biết?

Lừa quỷ đi thôi!

Nếu ngươi không quen hắn, hắn sẽ sợ ngươi như thế? Cũng không biết Nguyệt Nhi rốt cuộc làm cái gì mà có thể khiến một mãnh thú hung tàn sợ đến mức này...

An Thiến chớp chớp mắt, nhịn không được cười khẽ, bất quá cứ như vậy, bọn họ cũng an tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK