Trên ngực nam nhân máu tươi đầm đìa, thấm vào mặt đất, càng chảy càng nhiều.
Giờ phút này, dung nhan tà mị trở nên tái nhợt, hơi thở suy yếu làm tim Mộ Như Nguyệt run lên.
“Vô Trần....”
Nàng khẽ gọi tên nam nhân, trái tim như bị cái gì hung hăng đâm vào, vô cùng đau đớn.
“Dạ Vô Trần, ngươi thế nhưng cứu nàng!” Nữ tử biến sắc, ánh mắt lập lòe lãnh ý, “Tốt, nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”
Hắn không tiếc dùng tính mạng mình để cứu nữ nhân chen chân vào tình cảm người khác này, rốt cuộc đặt thiếu chủ ở nơi nào? Bây giờ có phải đánh hắn trọng thương cũng phải mang hắn về cho thiếu chủ!
Mộ Như Nguyệt ngây ngốc nhìn nam nhân trước mặt.
Máu nhiễm đỏ đôi mắt nàng....
Trong lòng đau đớn tột độ.
Nếu.... nếu nàng cũng đủ cường đại, có lẽ Dạ Vô Trần sẽ không bị thương... đáng tiếc, nàng quá vô dụng.
Không liên quan đến vấn đề thời gian, mà là bản thân nàng...
Nữ tử híp mắt lại, vung trường kiếm lên, phóng ra một đạo kiếm khí về phía Dạ Vô Trần. Đúng lúc này, Mộ Như Nguyệt hồi phục tinh thần lại...
“Vô Trần, giúp ta tranh thủ thời gian!”
Sắc mặt Dạ Vô Trần khẽ động, gật gật đầu, hắn không để ý vết thương trên ngực, nhặt kiếm lên....
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt ngưng trọng.
Hiện tại, nếu muốn đánh bại những người này thì chỉ còn một cách, chính là dùng tinh thần lực vô tận của nàng! Mặc dù đến bây giờ nàng vẫn chưa biết mình rốt cuộc có bao nhiêu tinh thần lực.
Đáng tiếc, sử dụng tinh thần lực cần phải có thời gian, cho nên nàng mới nói Dạ Vô Trần tranh thủ thời gian giúp nàng. Nhưng chỉ dựa vào thực lực của Dạ Vô Trần hiện giờ vẫn không đủ.....
“Ta biết lần trước là ngươi giúp ta”, Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, đáy mắt xẹt qua tia sáng, “Bây giờ ngươi giúp ta triệu hồi Thao Thiết kia ra.”
Nếu có thêm Thao Thiết, có lẽ còn có khả năng...
Tựa như nghe được thanh âm của Mộ Như Nguyệt, trên người nàng chợt truyền ra một cỗ lực lượng phóng về phía mật thất Tiêu gia cách đó không xa....”Mụ nội nó, ai dám quấy rầy lão tử nghỉ ngơi!”
Một tiếng rống phẫn nộ truyền đến, sau đó mọi người nhìn thấy một quái vật mặt người trong mật thất chạy ra, thanh âm non nớt khiến mọi người cảm thấy cực kì quái dị.
“Là Thao Thiết!”
Lão tổ tông biến sắc: “Xong rồi, Thao Thiết chạy ra, bây giờ chúng ta xong rồi, mười chân nguyên còn thêm một Thao Thiết, căn bản là toàn quân bị diệt.”
Hắn đã nhìn ra những người đó sẽ không động thủ với người dưới cảnh giới huyền nguyên, cho nên ít nhất đám người Mộ Như Nguyệt có thể tránh được lần này.
Nhưng Thao Thiết thì khác, hắn không có kiêng kị gì, trong mắt hắn, tất cả mọi người đều là thức ăn...
“Lão tổ tông, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Ta đã nói đừng cho hậu nhân Tiêu Vân trở về, đều tại bọn họ trở về mới gây ra nhiều chuyện như vậy.”
“Xong rồi, xong rồi, lần này chúng ta chết chắc rồi...”
Trong lòng mọi người đều bi thống, tuyệt vọng nhìn Thao Thiết hung thần ác sát.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh nhạt xẹt qua không trung rơi vào tai mọi người: “Thao Thiết, giúp ta tranh thủ thời gian...”
Thao Thiết đột nhiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, lập tức sợ tới mức cả người phát run, này... đây không phải mẫu thân của tên biến thái kia sao?