Vừa dứt lời, nàng nhận lấy giấy bút người bên cạnh đưa tới, lưu loát viết ra một danh sách dược liệu, sau đó đưa cho Tôn giả, nhàn nhạt nói: "Các ngươi có thể ra ngoài, nhanh chóng đưa những dược liệu này tới đây, Thanh Nhi, ngươi và đại ca cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, có Vô Trần bồi ta là được rồi."
Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, hai mắt sáng ngời: "Nguyệt Nhi, thật sự rất cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ, lúc này, mặc kệ ngươi có thể cứu sống gia gia ta hay không, ta đều sẽ không để Diêu gia tổn thương ngươi."
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không nói gì.
Lúc nãy nàng nói chưa hoàn toàn nắm chắc là vì chưa nhìn thấy tình trạng của gia chủ Diêu gia, bây giờ đã biết, đương nhiên cũng sẽ dễ dàng cứu trị.
Giải độc đan là loại đan dược phổ biến nhất trong số những đan dược thiên giai sơ cấp.
Còn về chuyện vì sao Dược Tông phát ngôn bừa bãi không có cách nào cứu được gia chủ Diêu gia, đúng là khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa....
Diêu gia không hổ là một trong bốn đại thế lực đứng đầu đại lục, hiệu suất làm việc quả nhiên rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã chuẩn bị xong tất cả dược liệu nàng cần, sau đó, Mộ Như Nguyệt lập tức bắt tay vào luyện chế đan dược....
Tuy Mộ Như Nguyệt nói Diêu Vân Thanh đi nghỉ ngơi nhưng trong tình hình hiện tại, nàng làm sao yên tâm ngủ được? Cho nên nàng cũng không rời đi, mà lo lắng đi qua đi lại trước cửa phòng.
"Tôn giả", Diêu Lâm bất mãn nhíu mày, "Sao ngươi có thể giao phụ thân cho người ngoài, nếu nàng làm chuyện gì đó chỉ sợ ngươi có hối hận cũng không còn kịp rồi, người nọ giết nhiều đệ tử Diêu gia như thế, làm sao có thể để ý một lão nhân? Nàng rõ ràng là muốn liên hợp với Diêu Vân Thanh mưu hại phụ thân!"
"Nhị thúc, ngươi nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt Diêu Vân Thanh trầm xuống, trào phúng nói, "Vị trí gia chủ Diêu gia, gia gia vốn truyền cho ta, ngươi lại cho người đuổi giết ta muốn cướp vị trí này, ngươi cho rằng đoạt được lệnh bài thì có thể làm gia chủ sao? Chỉ cần gia gia tỉnh lại, vị trí gia gia tuyệt đối không có phần của ngươi, cho dù ta không có hứng thú với vị trí gia chủ, cũng sẽ không giao Diêu gia vào tay loại người như ngươi!"
Diêu Lâm biến sắc, hắn thật không biết có phải đầu óc phụ thân hỏng rồi không, để một nữ nhân làm gia chủ Diêu gia, đến lúc đó còn không phải là chắp tay đưa Diêu gia cho người khác?"Vân Thanh, ngươi nói chuyện có lương tâm một chút, ta quả thật không phục ngươi, nhưng cũng không phải chỉ có một mình ta không phục, ai bảo ngươi là nữ nhân? Gia nghiệp Diêu gia tuyệt đối không thể giao vào tay một nữ nhân! Bất quá, ta đuổi giết ngươi lúc nào? Nếu ta đuổi giết ngươi, ngươi còn mạng mà đứng ở đây sao?"
Dù sao, chỉ có một mình hắn biết chuyện này, tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
Diêu Vân Thanh cười lạnh, quay đầu đi không thèm nói gì nữa. Nhưng Tiêu Phong lại có chút bất mãn, ánh mắt lãnh khốc nhìn Diêu Lâm.
"Được rồi, các ngươi đừng nói nữa", Tôn giả không kiên nhẫn nhíu mày, lạnh lùng liếc mắt hai người tranh cãi không ngừng, thanh âm âm trầm, "Chờ sau khi gia chủ tỉnh lại, các ngươi tự đến giải thích!"
Trong lòng Diêu Lâm có chút nóng nảy, hắn vốn tưởng rằng phụ thân không thể cứu được nữa, cũng không thể mở miệng nói chuyện, cho nên không lâu trước đây đã nói một số chuyện không nên nói.
Nếu phụ thân tỉnh lại...
Không!
Tuyệt đối không thể!
Lão gia hỏa kia tuyệt đối sẽ không tỉnh lại! Đến lúc đó, sẽ không ai biết những chuyện hắn đã làm...
Nghĩ đến đây, Diêu Lâm bình tĩnh lại, đắc ý nhìn về phía Diêu Vân Thanh, bên môi nở nụ cười trào phúng, tựa hồ đang cười nhạo nàng tự cho là thông minh.