Editor: Tường An
"Không sai, hỏa hồng quả ta cho Lam Y dùng quả thật có lưu lại di chứng, nhưng hiện tại đã quá muộn, ha ha ha, cả đời này hắn sẽ không có khả năng nối dõi tông đường!"
Lam Nguyệt cười điên cuồng, thần sắc dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.
Mọi người đều ngây ngẩn, không ngờ nàng sẽ nói như vậy, nhất thời không thể hoàn hồn...
"Mộ Như Nguyệt, vì sao ngươi lại đến nơi này!"
Thật lâu sau, Lam Nguyệt ngưng cười, ác độc trừng mắt Mộ Như Nguyệt như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.
"Vì sao ta đi đến đâu ngươi đều sẽ xuất hiện? Ta đã rời đại lục đến đây rồi, vậy mà ngươi vẫn theo tới đây, ngươi đúng là âm hồn bất tán!"
Đời trước, mình và nữ nhân này nhất định có thù oán, cho nên đời này mới đối chiến không ngừng như vậy...
Lĩnh chủ kinh ngạc nhìn nghĩa nữ mình luôn tín nhiệm, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Hắn bỗng nhiên vọt tới trước mặt Lam Nguyệt, hung hăng bóp cổ nàng, trên trán nổi gân xanh: "Lời ngươi vừa nói là thật? Ngươi hại nhi tử của ta?"
Lam Nguyệt cười lạnh, nhắm mắt không lên tiếng, giống như không nghe thấy lĩnh chủ hỏi.
Lĩnh chủ vung tay hất văng Lam Nguyệt ra ngoài, hung thần ác sát hét lên: "Lam Nguyệt, ngươi nói rõ ràng cho ta, tại sao ngươi làm như vậy?"
Nhưng từ đầu tới cuối, Lam Nguyệt không hề mở miệng, khóe môi dính máu mơ hồ hơi cong lên.
Nụ cười kia không biết là đang cười nhạo lĩnh chủ ngu ngốc, hay chê cười chính mình lần nữa bại trong tay Mộ Như Nguyệt...
Mộ Như Nguyệt cúi đầu nhìn nữ tử trên mặt đất, ngữ khí nhàn nhạt: "Nếu ta đoán không sai, ngươi có quan hệ với hắc y nam nhân trong khu rừng kia." Thân thể Lam Nguyệt cứng đờ, hàng lông mi khẽ run nhưng trước sau vẫn không nói một lời...
"Hắc y nam nhân?" Phượng Kinh Thiên ngả ngớn, đi đến bên cạnh Mộ Như Nguyệt: "Đây lại là chuyện gì?"
Mộ Như Nguyệt cười cười: "Không có gì, ta vừa mới giết một hắc y nam nhân, hắn nói nhiệm vụ của bọn họ là hủy diệt hết các thành trấn quanh đây, mục đích để thuận tiện cho việc kế tiếp bọn họ muốn làm."
Về phần là việc gì thì Mộ Như Nguyệt không nói ra...
Dù sao, có một số việc tốt nhất là không nên để quá nhiều người biết.
"Hắn nói?" Lam Nguyệt biến sắc, đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt: "Không có khả năng, hắn tuyệt đối sẽ không nói ra mục đích thật sự..."
Nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, Mộ Như Nguyệt thản nhiên nói: "Muốn biết vì sao không?"
Nàng đột nhiên nở nụ cười tuyệt mỹ mà lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến tim người ta lạnh ngắt.
"Ta có thể cho ngươi nếm thử cảm giác mà hắn đã chịu..."
Oanh!
Ngọn lửa mãnh liệt ngưng tụ, đánh về phía Lam Nguyệt...
Một thân lam y trong lửa không hề bị thiêu cháy, nhưng giờ khắc này, sắc mặt nữ tử lại vặn vẹo tựa như phải chịu đau đớn kịch liệt...
"A a a! Mộ Như Nguyệt, Lam Nguyệt ta thề, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
"Dù ngươi có cửu trọng hỏa thì thế nào? Cùng lắm chỉ có thể tra tấn linh hồn ta, cửu trọng hỏa sẽ không thể tổn thương hay thiêu cháy linh hồn..."