Bất luận thế nào, hai huynh đệ Dạ Tư Hoàng và Tử Thiên Cảnh đều phải hảo hảo ở chung một thời gian... "Tiểu Hoàng Nhi, mấy người này khi dễ mẫu thân chúng ta, nên xử lý thế nào đây?" Tử Thiên Cảnh đảo mắt qua đám người phía trước, nở nụ cười lạnh lẽo. Vừa nghe vậy, Dạ Tư Hoàng thu hồi vẻ mặt ủy khuất, đôi mắt tím xẹt qua cuồng phong mãnh liệt. "Các ngươi thật to gan!" Thư Hoa phẫn nộ hét lớn, "Môn chủ đại nhân đang ở đây mà còn dám làm càn như the! Neu không chịu nhận lỗi, môn chủ đại nhân sẽ không tha cho các ngươi!" Thiên Ma đang định lên tiếng, nghe Thư Hoa nói vậy, lập tức sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống, hắn vung tay tát Thư Hoa một phát bay ra ngoài. Phanh! Thư Hoa té trên mặt đất, phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch dọa người.
Mọi người ngây ngốc, không ai biết tại sao Thiên Ma lại ra tay đánh Thư Hoa...
"Ngu ngốc!" Thiên Ma trừng mắt Thư Hoa, phẫn nộ nói: "Ai cho phép ngươi nói lời đại nghịch bất đạo như vậy? Ngươi có biết tên ma quỷ kia là ai không? Hắn chính là môn chủ Thiên Ma Môn, ngươi cmn dám động thủ với hắn! Chính ngươi chán sống thì tự sát đi, đừng liên lụy tới ta, ta còn chưa sống đủ đâu!"
Thư Hoa kinh ngạc trợn to mắt nhìn thân ảnh nhỏ bé kia, nỗi sợ hãi trong nháy mắt đã tràn ngập tim hắn, toàn thân run rẩy...
Hắn chính là môn chủ đương nhiệm thần bí của Thiên Ma Môn?
Hơn nữa, còn là nhi tử của nữ nhân kia?
Trời ơi, hắn rốt cuộc đã đắc tội với loại người nào vậy...
Lúc này, Thư Hoa hối hận muốn chết, sớm biết nhi tử nàng là môn chủ đại nhân thần bí kia thì hắn đã không làm ra chuyện như vậy.
Đáng tiếc, có hối hận thế nào cũng không còn cách nào cứu vãn được...
Đậu Vi Vi kinh ngạc bụm chặt miệng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy...
Thật sự không ngờ, nữ tử mà nàng cho là không có thân phận lại là mẫu thân của môn chủ Thiên Ma Môn, buồn cười là bọn họ còn coi nàng là quả hồng mềm mà ức hiếp...
"Xong rồi, tất cả đều xong rồi..."Lục Liễu lảo đảo, ngã ngồi xuống đất, tuyệt vọng nhìn dung nhan phấn điêu ngọc trác của Dạ Tư Hoàng, trong lòng hối hận vô cùng.
Nhưng mà, người hối hận hơn chính là Đậu Lâm.
Mộ Như Nguyệt vốn là ngoại tôn nữ của hắn, môn chủ Thiên Ma Môn chính là chắt trai của hắn, hiện tại thì sao? Chỉ vì một trưởng lão mà hắn đã từ bỏ môn chủ Thiên Ma Môn.
Nếu thời gian có thể quay lại, hắn sẽ không lựa chọn như thế!
"Thiên Ma!"
Dạ Tư Hoàng bừng bừng lửa giận, bầu không khí xung quanh trở nên âm trầm, quanh thân nổi lên cuồng phong, phẫn nộ quát: "Lăn xuống đây cho bản đế!"
Thiên Ma sợ muốn tè ra quần, từ trên không trung lăn xuống đất, lăn tiếp vài vòng đến trước mặt Dạ Tư Hoàng, nịnh nọt nói: "Đại nhân, ngài có gì muốn phân phó?"
Dạ Tư Hoàng khẽ rũ mắt, môi đỏ yêu dị từ từ cong lên thành một nụ cười thị huyết.
"Tất cả những người tham dự vào chuyện này, giết sạch không chừa một ai!"
Không chừa một ai...
Tim mọi người run lên, không ai ngờ những lời thị huyết tàn nhẫn như vậy lại được nói ra từ miệng một tiểu hài tử, đặc biệt là, tiểu hài tử kia còn đáng yêu như thế...