Đại hội dược tông rất nhanh đã kết thúc, nhưng người tới dược tông lần này đều cho rằng chuyền đi này không hề uổng công, 17 tuổi đỉnh địa giai, còn chữa khỏi chứng bệnh mà rất nhiều đan dược sư phải bó tay, sau khi trở về bọn họ cũng có chuyện để khoác lác.
Đặc biệt là những người coi nàng là đan dược sư trung cấp nhân giai, hiện tại hận không thể đào cái lỗ mà chui vào.
Trong lúc đó, người Tần gia cũng đã từng đến bái phỏng Mộ Như Nguyệt, lại bị Dạ Vô Trần ngăn căn ở ngoài, hắn cũng không thích có người lạ tới quấy rầy thanh tịnh của bọn họ.
Dạ Vô Trần cùng Mộ Như Nguyệt quyết định bắt đầu tiến hành kế hoạch của bọn họ, thành thân!
Vì thế, nhóm đan dược sư trong dược tông đều nhận được một thiệp mời, ghi rõ ngày 15 tháng sau Dạ Vô Trần cùng Mộ Như Nguyệt thành thân.
Mộ Như Nguyệt vốn cho rằng quá mức gấp gáp nhưng Dạ Vô Trần không muốn chờ thêm nữa, nếu không phải lúc trước xảy ra chuyện môn chủ Thánh Nữ Môn thì bọn họ đã sớm thành thân, nói không chừng trong bụng Mộ Như Nguyệt đã sớm có hài tử. Chuyện này đã kéo dài một năm rồi.Nghĩ đến môn chủ Thánh Nữ Môn đào thoát, Dạ Vô Trần nhíu mày, nửa năm nay Quỷ điện vẫn luôn tìm kiếm tung tích môn chủ Thánh Nữ Môn nhưng vẫn không có kết quả gì.
Nam nhân kia là một mầm tai họa, bất luận thế nào cũng phải nhanh chóng diệt trừ, bất quá sau khi hắn cùng Nguyệt Nhi thành thân, Nguyệt Nhi sẽ không bị nam nhân kia chú ý nữa...
Cho nên, sau khi phát thiệp mời xong, bọn họ vội vàng trở về Tiêu gia chuẩn bị cho hôn lễ, cũng may lúc trước đã chuẩn bị gần xong cho nên bây giờ cũng không tốn nhiều công sức.
Lúc này, trong khu rừng cách Tiêu gia không xa, một nam tử mất hết ý thức nằm trong bụi cỏ, sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều.
Nam nhân này lớn lên rất đẹp, khuôn mặt anh tuấn, ngũ quan như đao khắc, một đầu tóc đen xõa tung trên mặt đất, nhưng trên người hắn đầy máu tươi, vô số vết thương khủng bố, dữ tợn.
Nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến mỹ cảm mà nam nhân này mang lại, lồng ngực rộng lớn mạnh mẽ lộ ra dưới ánh hoàng hôn thật mê người.
Mộ Như Nguyệt không muốn để ý nam nhân này mà tính đi thẳng qua, đột nhiên ánh mắt nàng dừng trên khối ngọc bội bên hông nam nhân.
Một chữ Tiêu được khắc rất rõ ràng, đập vào mắt nàng...
“Tiêu!”
Chẳng lẽ nam nhân này là người Tiêu gia?
“Nguyệt Nhi, làm sao vậy?” Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuấn mỹ lộ ra nụ cười nhu hòa.
Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, nói: “Trên người nam nhân này có ngọc bội Tiêu gia, hẳn là có quan hệ gì đó với Tiêu gia chúng ta, ta muốn cứu hắn!”
Có lẽ ngọc bội kia là hắn nhặt được, cũng có lẽ chỉ là trùng họ thôi, nhưng thà cứu lầm một ngàn cũng không thể bỏ qua một cái, nếu hắn thật sự là người Tiêu gia, vậy nàng sẽ hối hận cả đời.
Mộ Như Nguyệt lấy một viên đan dược nhét vào miệng nam nhân, nam nhân kia rõ ràng còn có chút ý thức, nuốt viên đan dược kia xuống.
Đan dược vừa vào bụng, nam nhân liền mở mắt ra...
Đó là một đôi mắt thế nào? Thâm thúy tựa như có thể hấp dẫn người ta vào đó, lại vừa giống một cái động không đáy khiến người khác không thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào.
“Ngươi là ai?”
Ánh mắt nam nhân nhìn về phía thiếu nữ, con ngươi đen lộ ra tia cảnh giác, gằn từng chữ một.
Mộ Như Nguyệt không trả lời vấn đề của hắn, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là người của Tiêu gia? Không biết tên ngươi là gì?”