Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tường An

Ngọn lửa mãnh liệt trên người Mộ Như Nguyệt bùng lên, nàng chậm rãi đi về phía chiến thần, theo từng bước chân của nàng, lực lượng cường đại dần dần khuếch tán rộng ra xung quanh...

Tức Mặc Nhất khẽ nheo mắt, lạnh lùng đánh giá Mộ Như Nguyệt đang đi về phía chiến thần, nở nụ cười khinh miệt.

Hắn rất muốn biết, nhân loại này rốt cuộc muốn làm gì...

Oanh!

Ngọn lửa hừng hực vây quanh chiến thần, những con rối khác muốn tới gần đều bị người Trịnh gia ngăn lại...

Vì thế, không ai biết trong ngọn lửa kia, Mộ Như Nguyệt đang làm gì.

"Tốt."

Không tới nửa ngày, ngọn lửa trên người Mộ Như Nguyệt tan đi, nàng vỗ vỗ tay, dung nhan tuyệt sắc nở nụ cười thản nhiên.

Cũng tại thời điểm này, con rối tiếp tục có động tác...

"Thiên Thiên, cẩn thận!"

Trịnh Nhiên theo bản năng kéo Trịnh Thiên Thiên ra sau lưng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm đôi mắt trống rỗng của con rối, nắm chặt vũ khí trong tay...

Chiến thần hoạt động thân thể kim loại, ánh mắt băng hàn đảo một lượt qua đám người phía dưới, sau đó đi về phía Mộ Như Nguyệt...

"Mộ cô nương, cẩn thận!"

Trịnh Nhiên thấy mục tiêu của chiến thần biến thành Mộ Như Nguyệt, vội vàng la lớn.

Tuy hắn không biết Mộ Như Nguyệt làm gì, nhưng vừa rồi chắc hẳn nàng đã cứu hắn...

Nhưng Mộ Như Nguyệt lại không hề sợ hãi, thần sắc bình tĩnh nhìn chiến thần đang đi về phía mình.

"Tiểu đằng, trở về đi."

Tiểu đằng từ phía sau chiến thần bò ra, quấn quanh cổ tay Mộ Như Nguyệt.

"Đằng xà thượng cổ?"

Tức Mặc Nhất kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, đáy mắt xẹt qua tia suy nghĩ sâu xa.

"Nha đầu này lại có đằng xà thượng cổ, chẳng trách dám xâm nhập giao nhân tộc, có điều, đằng xà thượng cổ quả thật rất cường đại nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành, còn rất nhỏ yếu..."

Nghĩ đến đây, tâm tư hắn bắt đầu xoay chuyển...

Mộ Như Nguyệt quét mắt đám con rối đang chiến đấu, lạnh lùng nói: "Bảo tất cả bọn chúng dừng lại cho ta."

Phụt!

Nghe vậy, Lâm Vân Long nhịn không được bật cười.

Gia hỏa này ngốc rồi sao?

Cư nhiên ra lệnh cho chiến thần!

Phải biết rằng, chiến thần này thị huyết thành tánh, là một công cụ chỉ biết giết chóc, làm sao có thể nghe lệnh của nàng?

Nhưng rất nhanh thôi, Lâm Vân Long sẽ biết cái gì gọi là vui quá hóa buồn...

Mộ Như Nguyệt vừa dứt lời, chiến thần liền nâng tay lên, đám con rối đồng loạt dừng động tác...

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Vân Long cứng đờ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

"Tại sao? Tại sao chiến thần lại nghe lời nàng?"

Nhân loại này, rốt cuộc đã làm gì...

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Vân Long tái nhợt, toàn thân run rẩy.

Người kinh ngạc còn có cha con Trịnh gia.

Chiến thần khủng bố thế nào, bọn họ biết rất rõ, nhưng hiện tại, chiến thần khủng bố kia lại phục tùng nàng?

Trịnh Thiên Thiên hít một ngụm khí lạnh, hỏi: "Vừa rồi ngươi đã làm gì nó? Sao nó lại nghe lời ngươi?"

"Không có gì", Mộ Như Nguyệt nhún vai, "Chẳng qua ta đã từng học thuật con rối nên biết cách khống chế con rối thôi, cũng may qua nhiều năm thực lực con rối này bị mai một không ít, nếu không, chỉ sợ tiểu đằng cũng không thể khống chế nó để tranh thủ thời gian cho ta thu phục..."

Nếu là chiến thần trước kia, sợ là nàng không thể dễ dàng thu phục như thế...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK