Mộ Như Nguyệt quan tâm nhất chính là tiểu hài tử đáng yêu kiếp trước bị nàng chặt đứt tay chân kia, nếu không cũng sẽ không vì nhìn thấy bộ dáng thê thảm của tiểu hài tử mà phân tâm rồi bị thiên lôi đánh thành tro tàn.
Hiện tại dù mất đi kí ức, nhưng cảm giác mẫu tử liền tâm cũng sẽ làm nàng không thể vứt bỏ tiểu hài tử kia.
“Mộ Như Nguyệt, ta đã nói rồi, sớm muộn gì hắn cũng là nam nhân của ta! Ta sẽ không để các ngươi được ở bên nhau! Trừ phi ngươi không quan tâm đến sinh mệnh của tiểu tử kia!”Đáy mắt Nam Cung Tử Phượng xẹt qua một tia ngoan độc, nở nụ cười âm hiểm.
Nữ nhân kia không xứng làm cường giả, bởi vì nàng quan tâm quá nhiều người, kiếp trước vì Tử gia cùng tiểu hài tử kia mà mất mạng, kiếp này, nàng cũng sẽ khó tránh khỏi kết cục này.
Chuyện của Nam Cung Tử Phượng bên này Tiêu gia đương nhiên không biết, hiện tại Tiêu gia đang tập trung chuẩn bị cho hôn lễ của Dạ Vô Trần cùng Mộ Như Nguyệt, vì sắp tới ngày thành hôn nên liên tục có khách đến Tiêu thành.
Tiêu gia ở Thánh cảnh có địa vị gì? Có thể nhận được thiệp mời của Tiêu gia chắc chắn là thế lực được bọn họ ủng hộ, cho nên mỗi thế lực nhận được thiệp mời đều có tư cách để khoe khoang.
Giống như Ngô gia ở Nam đảo...
Ở Thánh cảnh, Ngô gia được xem như một gia tộc tương đối nhỏ, cũng không có địa vị gì, Ngô gia gia chủ Ngô Hâm không ngờ mình sẽ nhận được thiệp mời từ Tiêu gia, hắn còn nhớ rõ cái ngày hắn nhận được thiệp mời, nước mắt rơi như mưa, hận không thể nhìn ngắm nó cả ngày lẫn đêm.
Vài đại gia tộc ở Nam đảo vốn khinh thường Ngô gia, sau khi biết được việc này vội vàng mang lễ vật đến bái phỏng, thậm chí nguyện ý trở thành thị vệ của Ngô gia chủ, chỉ vì muốn đến Tiêu gia Thánh cảnh.
Bởi vì mỗi gia tộc chỉ được dẫn theo mười thị vệ cho nên Ngô Hâm tính tình tham lam bắt đầu bán đấu giá vị trí thị vệ này, các đệ tử thế gia cao ngạo chỉ vì một vị trí thị vệ mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Chứng kiến cảnh này, Ngô Hâm cực kì đắc ý, tuy không rõ mình có quan hệ với Tiêu gia lúc nào, nhưng mà hiện tại ở Nam đảo không có ai dám khinh thường hắn.
Bọn họ chỉ biết thổi phồng, nịnh nọt...
“Tuyết Nhi, không lâu nữa sẽ đến hôn lễ của đại tiểu thư Tiêu gia, chúng ta cũng nên xuất phát”, Ngô Hâm tươi cười đắc ý, từ khi có quan hệ với Tiêu gia, địa vị của hắn như diều gặp gió, hiện tại có ai ở Nam đảo dám coi thường hắn?
Ngô Khuynh Tuyết khẽ cắn môi, cúi đầu.
Giờ phút này, trước mặt nàng tựa như hiện lên dung nhan anh tuấn lãnh khốc của Tiêu Phong. Nam nhân kia thật sự rất đẹp, đẹp hơn không biết bao nhiêu lần so với người nàng phải gả, nếu không nàng cũng sẽ không thích hắn, đáng tiếc, hắn là một phế vật không có thực lực, cha sẽ không để nàng gả cho hắn, mà nàng, cũng không muốn rời khỏi đây, theo hắn phiêu bạt chịu khổ.
Nàng biết, nếu nàng thật sự cùng bỏ đi cùng hắn, cha sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng cũng sẽ thường xuyên bị người ta khi dễ, chỉ vì nam nhân kia không có năng lực bảo hộ nàng.
Nghĩ đến đây, tim nàng khẽ đau đớn, nếu hắn không phải phế vật thì tốt rồi, không cần phải có thiên phú cực cao, ít nhất có thể bảo hộ nàng an toàn, như thế, dù phải bôn ba khổ cực nàng cũng sẽ đi cùng hắn.
“Ngươi lại nghĩ đến nam nhân kia?” Ngô Hâm quét mắt nhìn nữ nhi mình, hừ lạnh một tiếng, “Cũng là họ Tiêu, hắn cùng Tiêu gia kia kém quá xa, một phế vật mà thôi, không đáng để ngươi luôn nghĩ đến hắn, đúng rồi, lần này vị hôn phu của ngươi, Lâm Hải, cũng sẽ đi, ngươi nhân dịp này cùng hắn hảo hảo bồi dưỡng cảm tình.”Ngô Khuynh Tuyết nhẹ nhàng rũ mắt, khẽ gật đầu: “Cha, nữ nhi hiểu rõ, ngày đó nữ nhi đã từ bỏ hắn, cho nên sẽ không bao giờ nhớ đến hắn nữa.”
Cha nói đúng, cùng là họ Tiêu, vì sao hắn không phải ngươi Tiêu gia? Người của Tiêu gia tuyệt đối không phải phế vật, mà nếu hắn xuất thân từ thế lực kia, có lẽ bọn họ đã có thể ở bên nhau...