Không biết qua bao lâu, thanh âm gào thét dần tan biến, nhưng ngọn lửa vẫn chưa dập tắt mà càng thêm mãnh liệt.
"Đi thôi."
Mộ Như Nguyệt quét mắt qua thân thể đang giãy giụa trong hỏa diễm, sau đó quay đầu nhìn Dạ Vô Trần: "Để linh hồn nàng ở đây tự sinh tự diệt đi!"
Muốn hủy linh hồn Tử Phượng, chỉ dựa vào Bạch Trạch và Dạ Vô Trần là có thể biến nàng ta thành mây khói trong nháy mắt. Nhưng Mộ Như Nguyệt không muốn như vậy, nàng muốn để Tử Phượng trải qua hỏa hình mười ngày mười đêm rồi mới hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này...
Tiêu Phong và Diêu Vân Thanh tạm thời ở lại Diêu gia, còn những người khác theo Mộ Như Nguyệt trở về Phong Vân đế quốc.
Khoảnh khắc vừa bước chân vào Tiêu gia, Thánh Nguyệt phu nhân liền vọt đến.
"Nguyệt Nhi, cuối cùng ngươi đã trở lại."
Đại lục qua ba năm, Vô giới đã qua vài thập niên, thời điểm gặp lại Mộ Như Nguyệt, Thánh Nguyệt phu nhân lập tức kích động.
"Tỷ tỷ!" Một thanh âm thanh thúy từ phía trước truyền đến.
Mộ Như Nguyệt và Thánh Nguyệt phu nhân đang nói gì đó, nghe thanh âm này, nhịn không được quay đầu nhìn qua, liền thấy một thân ảnh thanh lệ chậm rãi đi đến.
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời hàm chứa ý cười, gương mặt ngây ngô tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời.
"Uyển Nhi?" Mộ Như Nguyệt hơi ngẩn ra, suýt chút nữa không nhận ra thiếu nữ.Đã lâu không gặp, tiểu nha đầu lúc trước chỉ cao tới eo nàng đã trổ mã duyên dáng yêu kiều như thế, thật làm nàng ngây ngẩn cả người.
"Tỷ tỷ!" Tiêu Uyển nhào vào ngực Mộ Như Nguyệt, vui vẻ cười nói, "Tỷ tỷ, ta rất nhớ ngươi..."
Trong lòng Mộ Như Nguyệt mềm nhũn, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiêu Uyển, cười nói: "Uyển Nhi, ta đã trở về..."
Đúng vậy, nàng đã trở lại!
Bất quá xem tình hình này, ở Vô giới, bọn họ đã tiến bộ không ít...
"Nguyệt Nhi, sao Thanh Nhi và Phong Nhi không về cùng ngươi?" Thánh Nguyệt phu nhân quay đầu nhìn phía sau Mộ Như Nguyệt, ôn nhu hỏi.
"Vân Thanh và gia gia nàng đã lâu không gặp, cho nên tạm thời ở lại Diêu gia, đúng rồi, mẫu thân, hai bọn họ tiến triển thế nào? Khi nào tổ chức hôn lễ?"
Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân nhịn không được thở dài.
"Ta rất thích Thanh Nhi cô nương kia, nhưng mà... Phong Nhi lại không có biểu hiện gì rõ ràng, hai người ở bên nhau nhiều năm rồi, Thanh Nhi cũng bồi bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, hắn vẫn không biểu lộ ý tứ muốn cưới Thanh Nhi, Thanh Nhi cho rằng Phong Nhi chỉ muốn phụ trách mới đồng ý hôn lễ, nàng lại không muốn miễn cường tình cảm, cho nên đến bây giờ còn chưa thành thân."
Thánh Nguyệt phu nhân cười khổ nói: "Đừng nhìn hiện tại bọn họ thoạt nhìn mới hơn 20 tuổi, nếu không có Bất lão đan của ngươi thì sao có thể còn trẻ như vậy? Nếu tính theo tuổi thật chỉ sợ, đến tuổi này đã có thể ôm tôn tử rồi."
Mộ Như Nguyệt cười trấn an: "Nương, người cũng không phải không biết tính tình đại ca, hắn không thích biểu lộ cảm xúc ra mặt, nếu trong lòng hắn không có Thanh Nhi thì cũng không vì nàng mà mạo hiểm xâm nhập Diêu gia, cũng sẽ không chịu trách nhiệm, không phải ta muốn nói đại ca là nam nhân không có trách nhiệm, hắn chỉ không thích miễn cưỡng chính mình thôi, cho nên ta có thể xác định, trong lòng đại ca có nàng, nhưng nương đã nói chuyện này với Vân Thanh chưa?"