Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Là trận pháp xảy ra vấn đề!"

Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn ngọn núi đang chấn động, cười nhạt nói: "Tử Phượng, ngươi cho rằng làm như vậy có thể vây khốn ta?"

Phá hủy tâm trận thì có thể khiến những người ở đây không thể rời đi, đáng tiếc...

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, cười lạnh, so với đám người hoảng loạn kia, từ đầu đến cuối, nàng đều cực kì bình tĩnh...

Bên ngoài trận pháp, Thượng Quan Phượng đứng nhìn tâm trận bị phá hủy trước mắt, đột nhiên cười phá lên, tiếng cười cuồng vọng tràn ngập hận ý tận xương.

"Mộ Như Nguyệt, đời này ngươi đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi thiên y trận! Trừ phi ngươi có thể khôi phục kí ức, nhớ lại hết tất cả mới có thể biết được cách đột phá, nếu không, tuyệt đối không có biện pháp thoát ra được! Nhưng xem tình hình này, hình như ngươi không thể..."

Mộ Như Nguyệt, kiếp trước ta đã bại trong tay ngươi, kiếp này, bất luận thế nào ta cũng sẽ không để ngươi đạp lên đầu ta!

Không giết ngươi đã là ban ân cho ngươi rồi! Ngươi hẳn là nên mang ơn đội nghĩa đi!

Thượng Quan Phượng phất vạt áo, xoay người biến mất, nhưng thời điểm nàng vừa rời đi, trên không trung bỗng xuất hiện hai bóng người.

Nam nhân tóc bạc bay múa, thanh bào trong gió khẽ bay, dung nhan tuấn mỹ trắng nõn, ánh mắt thanh lãnh phi thường, tựa như thần tiên đứng phía trên trận pháp.

Bên cạnh là một lão giả đang nhíu chặt mày, hình như có điều khó hiểu hỏi: "Công tử, vì sao không ngăn nàng lại?"

Mộ Dung Thanh Sơ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, thần sắc thanh lãnh nói: "Mộ Như Nguyệt có tạo hóa của chính mình, chúng ta không cần ra tay, Thượng Quan Phượng... không thể gây tổn thương cho nàng, đan tôn giả, chúng ta không cần để ý tới chuyện ở đây, dù chúng ta không ra tay, nàng cũng sẽ không có việc gì."

Hắn không thể nhìn thấy tương lai của Mộ Như Nguyệt nhưng lại có thể nhìn thấy tương lai của Thượng Quan Phượng, cho nên, chuyện này hắn cũng không quan tâm nhiều...

Đan tôn giả có chút kinh ngạc, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Nếu công tử có thể đoán trước tương lai, vậy chắc là đã nhìn thấy gì đó, hắn nói không cần xen vào, vậy chuyện này bọn họ thật sự không cần nhúng tay...

Mộ Dung Thanh Sơ quét mắt về phía Đan tôn giả, thanh âm lạnh nhạt: "Ngươi sắp đột phá, nếu đã như vậy, chúng ta trở về trước một chuyến, chờ đến khi nàng ra khỏi trận pháp rồi quay lại đây cũng không muộn..."

"Vâng." Đan tôn giả gật đầu, trong mắt lại lộ ra một tia lạnh lẽo.

Thượng Quan Phượng cho rằng công tử không biết những gì bọn họ làm, nhưng lại không ngờ hắn có thể nhìn trước tương lai, chính vì biết trước được kết cục trong tương lai cho nên lúc này công tử mới không động thủ với nàng...

Nếu không, sợ là nữ nhân kia không thể bước ra khỏi nơi này một bước!

Trong sơn cốc, trận động đất đã ổn định lại, Hà Thiếu Nguyên ngây dại, tự lẩm bẩm: "Bọn họ thế nhưng cũng muốn vây khốn ta lại nơi này, buồn cười ta còn vì bọn họ làm nhiều chuyện như vậy!"

Bằng Phi quét mắt nhìn Hà Thiếu Nguyên, siết chặt nắm đấm, tận lực nhẫn nhịn xuống mới không tiến lên bầm thây vạn đoạn nam nhân này.

"Hà Thiếu Nguyên, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"

Hà Thiếu Nguyên thống khổ ôm đầu ngồi xổm xuống đất, nước mắt chảy dài, nói: "Ta... ta cũng không biết tại sao lại như vậy, là Thượng Quan Phượng đến tìm ta, nói rằng chỉ cần ta giúp nàng làm một chuyện, nàng sẽ cho ta tiền đồ cẩm tú, nhưng bây giờ cả ta cũng bị nhốt ở nơi này!"

"Thượng Quan Phượng?" Bằng Phi xanh mặt hét lớn, "Vì sao nàng muốn làm như vậy?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK