Mục lục
[Dịch]Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ta và ngươi không thân, đừng động tay động chân, ngoại trừ người thân của ta, ta không thích ai đụng vào ta, ngươi lại không phải cha ta, cũng không phải ca ca ta, càng không phải thúc thúc bá bá, cho nên ngươi không được phép sờ đầu ta nữa!"

Tử Thiên Cảnh cũng không tức giận, vẫn tươi cười như cũ: "Tiểu hài tử, tính tình lớn như vậy, cẩn thận sau này không tìm được tiểu tức phụ."

Dạ Tư Hoàng không để ý liếc hắn một cái, nhếch môi nói: "Đừng nói giống như ngươi có tiểu tức phụ rồi."

Nụ cười trên môi Tử Thiên Cảnh cứng lại, mặt đen sì, tiểu gia hỏa này đang khinh bỉ hắn sao?

"Xì!"

Tử Thược nhịn không được bật cười, ôm lấy Dạ Tư Hoàng, hung hăng hôn một cái: "Tiểu Tư Hoàng, ngươi thật quá đáng yêu, trước giờ cô cô còn chưa từng thấy Cảnh Nhi đen mặt đâu, ha ha."

Dạ Tư Hoàng nhíu chặt mày, hắn thật sự không thích ứng nổi Tử Thược nhiệt tình như vậy...

"Sư phụ", Nam Cung Tử Lan kéo ống tay áo Tử Thược, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn Dạ Tư Hoàng, " Vị tiểu đệ đệ này là..."

"Nga", Tử Thược ôm Dạ Tư Hoàng vào ngực, cười nói, "Chất nhi ta vừa mới thu nhận, thế nào? Có phải rất đáng yêu không? Lại còn giống Cảnh Nhi nữa, các ngươi nói có thể kiếp trước bọn họ là huynh đệ hay không?"

Nam Cung Tử Lan chớp chớp mắt, nhìn Dạ Tư Hoàng, rồi nhìn qua Tử Thiên Cảnh, nói: "Quả thật rất giống, nếu Tử công tử có thể thu nhỏ lại, hẳn là cũng đáng yêu như tiểu đệ đệ này..."

Sắc mặt Tử Thiên Cảnh tối sầm: "Kiếp trước ta không có huynh đệ."

"Ta cũng vậy." Dạ Tư Hoàng hừ lạnh nói, "Kiếp trước ta là con một, kiếp này cha mẹ cũng chỉ có một mình ta, cho nên ta và hắn không phải huynh đệ gì."

Nhìn hai người này giận dỗi, khóe miệng Tử Thược run lên, bất quá, nàng thật sự cảm thấy hai người này rất có duyên, nếu là huynh đệ thì không còn gì tốt hơn...

Tách ra ba năm, không biết tiểu chất nhi của nàng đã ra đời chưa...

"Cảnh Nhi, chúng ta nên ra khỏi thành."

Tử Thiên Cảnh gật gật đầu, đứng lên, hung hăng kéo Dạ Tư Hoàng vào ngực, lười biếng nói: "Tiểu gia hỏa, ngươi chỉ có thể đi theo bên cạnh ta, không được rời đi nửa bước, nếu không, ta sẽ không dẫn ngươi đến Thiên Ma thành."

"Ngươi làm khó người khác!"

Trong mắt Dạ Tư Hoàng bừng bừng lửa giận, kêu hắn ngày nào cũng phải nhìn cái gương mặt giống mình này, sẽ không bức hắn đến điên đi? Cũng không biết vì sao gia hỏa này lại giống mình đến thế.

Chẳng lẽ là nhi tử tư sinh của lão cha? Nhưng mà lão cha làm sao có nhi tử lớn như vậy?

"Tiểu Tư Hoàng, ta cảm thấy các ngươi rất hợp nhau, bằng không, ngươi cứ bồi bên cạnh Cảnh Nhi đi." Tử Thược che miệng cười khẽ, nếu có thể thường xuyên nhìn hai người này ầm ĩ cũng là một chuyện thú vị.

Đặc biệt là, Cảnh Nhi trước giờ vẫn luôn lười biếng tùy hứng, cũng chỉ có lúc ở cùng gia hỏa này, mới bị hắn chọc tức, lộ ra bản tính thật của mình...

Lần này Dạ Tư Hoàng không cự tuyệt.

Tuy phải nhìn gương mặt tương tự mình rất không thoải mái nhưng còn tốt hơn đối mặt với sự nhiệt tình của Tử Thược, ai biết hắn có thể không chịu nổi mà động thủ với nàng hay không...

"Đi thôi." Tử Thiên Cảnh cong khóe môi, thanh âm lộ vẻ lười biếng.

Đoàn người rời đi không bao lâu, ngoài cửa thành, một đôi bích nhân nắm tay nhau đi vào.

Hai người này hoàn mỹ như thế, bất giác đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK