Editor: Tường An
Vưu Hi tức run người, siết chặt nắm đấm, sắc mặt đỏ bừng trừng mắt Vưu Kỳ.
“Chuyện của ta không cần các ngươi quản, đi ngay! Lập tức đi cho ta, ta không chào đón ngươi!”
Vưu Kỳ cong khóe môi: “Ta sẽ đi, nhưng ta sẽ bẩm báo với phụ hoàng chuyện ngươi mang một nữ nhân về phủ, Vưu Hi, ngươi căn bản không thể làm chủ vận mệnh của mình…”
Dứt lời, Vưu Kỳ xoay người đi ra ngoài.
Nhìn thân ảnh hắn biến mất, Vưu Hi còn chưa nguôi giận, toàn thân khẽ run rẩy…
Giờ khắc này, sự kiêu ngạo của hắn đều mất hết, bóng lưng có vẻ yếu ớt.
Nhưng Mộ Như Nguyệt cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng phía sau hắn…
“Nếu ngươi muốn tự làm chủ cuộc đời mình thì phải khiến bản thân trở nên cường đại.”
Thật lâu sau, một thanh âm đạm mạc từ phía sau truyền đến…
“Trở nên cường đại?”
Vưu Hi chậm rãi xoay người lại, ánh mắt mờ mịt: “Ta nên làm thế nào để trở nên cường đại?”
“Thiên phú của ngươi không tệ, không nên chỉ có chút thực lực ấy, cho nên, là chính bản thân ngươi không muốn trở nên cường đại mà thôi…”
Lời nói của nữ tử giống như búa tạ nện vào lòng Vưu Hi.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống, dọc theo sườn mặt tuấn mỹ.
Người kiêu ngạo như hắn, giờ phút này thế nhưng rơi lệ trước mặt Mộ Như Nguyệt…“Hơn hai trăm năm trước, ta gặp một nữ hài tử, nàng là nữ nhi nhà bình thường, ta và nàng có quan hệ rất tốt, nhưng chuyện này lại bị phụ hoàng biết được.”
“Trong Ma thành cô tịch này, nàng là bằng hữu duy nhất của ta, nhưng phụ hoàng lại khinh thường xuất thân của nàng, cho rằng nàng không có tư cách ở bên ta, không cho phép ta gặp gỡ nữ hài kia nữa, ta không nghe lệnh phụ hoàng, vẫn lén lút gặp nàng…”
“Kết quả, phụ hoàng sợ ta và nàng sẽ tự định chung thân, cho nên liền cưỡng bức nàng, bắt nàng làm phi tử của hắn.”
Vưu Hi thống khổ, run giọng nói.
“Năm đó, ta là thiên tài của Ma giới, chúng ta khác với nhân loại các ngươi, tuổi thọ của con người ngắn ngủi, phải đột phá mới có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng ma tộc chúng ta có tuổi thọ rất dài, bốn trăm tuổi mới xem như thành niên, mà năm ấy ta hai trăm tuổi đã đạt tới cảnh giới thần hoàng…”
Thần hoàng hai trăm tuổi, đối với ma tộc mà nói, quả thật là thiên tài.
Dù là con người cũng rất ít người có thể đạt tới thần hoàng vào thời điểm hai trăm tuổi… huống chi là tốc độ đột phá không bằng ma tộc?
“Cho nên, cũng chính vì thiên phú của ta mà Ma giới đặt kỳ vọng rất cao vào ta, cho rằng nữ hài kia không có tư cách ở bên ta.”
Vưu Hi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập hận ý.
“Vì trả thù bọn họ, ta trở nên cực kỳ bướng bỉnh, không thích tu luyện, cũng vì thế mà mất đi sự sủng ái của phụ hoàng…”
Nói thật, cho đến bây giờ, trong lòng Vưu Hi vẫn ôm kỳ vọng đối với phụ hoàng của mình.
Có điều, hắn không cam lòng người khác khống chế cuộc đời mình…
“Ngươi biết tại sao ngươi bị buộc phải xa nàng hay không?” Mộ Như Nguyệt nâng mắt, lẳng lặng nhìn Vưu Hi, “Bởi vì ngươi không đủ cường đại, thậm chí là yếu đuối!”
Yếu đuối?
Hai chữ này hung hăng đánh vào lòng Vưu Hi, hắn phẫn nộ rống lên: “Ta không yếu đuối!”