Editor: Tường An
Nữ tử nhân loại trẻ tuổi này lại là đan dược sư hoàng giai cao cấp?
Trong lúc mọi người đang kinh ngạc, trên người Cung Giang Ly bỗng nhiên bộc phát khí thế cường đại, phóng thẳng lên không trung, sau đó khuếch tán rộng ra…
“Thần tôn!”
Sau khi dùng đan dược, Cung Giang Ly chẳng những khôi phục thực lực mà còn đột phá lên thần tôn!
“Ha ha ha!” cảm nhận được thực lực của mình tăng lên, Cung Giang Ly cười to, nói: “Nha đầu, ta nợ ngươi một ân tình, từ nay về sau nếu ngươi có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”
Mộ Như Nguyệt cười cười: “Được, đến lúc đó ta tuyệt đối sẽ không khách khí.”
Nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mắt, ánh mắt Ngô Vũ có chút hoảng hốt, hắn đã sớm biết nha đầu này là một thiên tài, nhưng không ngờ lại thiên tài đến mức này, lúc đầu còn muốn thu nàng làm đồ đệ, giờ phút này lại không thể không từ bỏ ý định.
Nếu nàng đã thiên tài đến trình độ này, tất nhiên là có mọt sư phụ cường hãn chỉ dạy…
“Nhiệm vũ đã hoàn thành, cũng là thời điểm ta nên rời đi.”
Dứt lời, Mộ Như Nguyệt xoay người, không quay đầu lại đi về phía cửa…
Đỗ Phỉ Phỉ khẽ cau mày, vì sao nàng cảm thấy ngữ khí của Mộ Như Nguyệt mang theo ý ly biệt?
“Bạch Trạch, hiện tại chúng ta lập tức ra khỏi Ma thành, sau đó ta mới có thể đi tìm Vô Trần.”
Trên đường phố, Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn cánh cửa sắt cao lớn phía trước.
Ngay tại thời điểm nàng định cất bước, vô số thị vệ từ bốn phương tám hướng xuất hiện, bao vây xung quanh nàng.
Đám người tách ra một con đường, lộ ra một thân ảnh hắc y chậm rãi đi tới…
“Ma hoàng!”
Tim Mộ Như Nguyệt căng thẳng, bất giác siết chặt nắm tay.“Ngươi muốn đi?”
Ma hoàng nở nụ cười lãnh khốc, ánh mắt tàn nhẫn đảo qua khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử.
“Chẳng lẽ ngươi không biết phủ của tất cả hoàng tử đều có người của trẫm giám thị? Thời điểm ngươi lấy được lệnh bài từ tay Ngũ hoàng tử, liền có người lập tức báo cho trẫm!”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút ảo não.
Nàng quả thật không nghĩ tới điểm này…
“Ngươi muốn thế nào?” sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Ma hoàng.
“Cùng trẫm trở về!” Ma hoàng cao ngạo nhìn Mộ Như Nguyệt, “Hiện tại, ngươi cùng trẫm đi hoàng cung!”
“Nếu ta cự tuyệt thì sao?” Mộ Như Nguyệt nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
“Ha ha!” Ma hoàng cười to, “Ngươi cho rằng trong Ma thành này, ngươi có thể thoát khỏi tầm mắt của trẫm? Hơn nữa, nếu ngươi dám cự tuyệt, Vưu Hi và Đỗ gia sợ là sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ngươi uy hiếp ta?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Đừng quên, Vưu Hi là nhi tử của ngươi!”
Nghe vậy, Ma hoàng cười trào phúng: “Nhi tử của trẫm nhiều không đếm xuể, thiếu một người, còn có vô số nữ nhân nguyện ý sinh cho trẫm, trẫm căn bản không thiếu một nhi tử là hắn!”
Tuy đã sớm biết Ma hoàng tâm tư tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến mức này, ngay cả nhi tử của mình cũng không buông tha…
Nếu là những người khác, nàng có thể khoanh tay mặc kệ.
Nhưng Vưu Hi đã cứu mạng nàng…
Nếu không có hắn ngày đó mang nàng về Ma thành, sợ là trong lúc hôn mê gặp phải chuyện gì, nàng không dám tưởng tượng…
Có điều…
“Ngươi cho rằng ta là loại người cam chịu bị người khác uy hiếp?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Tin ta đi, nếu ta không muốn ngươi giết hắn thì ngươi tuyệt đối không giết được hắn!”