Chương 988
Những cuộc hội thoại như vậy không biết đã tiếp diễn bao nhiêu lần…
Cũng đã ba năm qua, ngài Hải Minh căn bản không thể bước ra khỏi cái chết của Đào Anh Thy, số lần anh nhắc đến Đào Anh Thy càng lúc càng nhiều…
Tư Hải Minh lên xe: “Không cần đi theo.”
“Ngài Hải Minh, ngày mai chúng ta phải đến đảo Trân Châu, ngài đi rồi về sớm nhé!”
Tư Hải Minh không lên tiếng, vệ sĩ đóng cửa xe lại.
Chương Vĩ trơ mắt nhìn xe rời đi.
Bên trong quán bar, Đế Anh Thy và Tần Hành Chi ngồi trước quầy bar, trước mặt để sẵn rượu. Trên bục, ca sĩ hát những bài tình ca vô cùng dễ nghe, Đế Anh Thy gật gù đắc ý theo tiếng nhạc, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Đế Anh Thy thấy có người mời rượu ca sĩ thì sốt sắng vỗ vỗ cánh tay Tân Hành Chi giục: “Chúng ta cũng mời rượu đi!”
Tân Hành Chi nói gì đó với nhân viên phục vụ bên cạnh.
Người phục vụ gật đầu rồi lấy ra hai chai rượu. Ca sĩ gửi một nụ hôn gió về phía bên này. Trên mặt Tần Hành Chi lộ rõ biểu cảm khó đỡ. “Người đẹp, rượu này tôi mời cô, đảm bảo ngon hơn rất nhiều so với rượu cô đang uống.”
Một ly whisky được đẩy tới trước mặt, Đào Anh Thy nghiêng đầu nhìn, thấy một cánh tay đàn ông đang đưa trước mặt mình, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu. Đi theo anh ta còn có hai người đàn ông nữa.
Sắc mặt Tần Hành Chi vô cùng khó coi, các người coi tôi là không khí sao?
“Cô ấy có bạn rồi.” Tần Hành Chi nói.
“Cô có ngại có nhiều hơn một người bạn không?” Người đàn ông để lộ cánh tay ra nói, tay đang định đặt trên vai Đế Anh Thy.
Tần Hành Chi giơ tay lên cản lại: “Xin lỗi, tôi không muốn gây chuyện.”
“Chẳng lẽ chúng tôi lại sợ anh gây chuyện sao?” Người đàn ông nọ nói.
Tân Hành Chi không muốn tranh luận tiếp với bọn họ nữa, có một số việc căn bản cũng không cần phải tranh luận, phí công tốn lời.
Vì thế anh ta kéo cổ tay Đế Anh Thy, định rời quán bar.
Nhưng mà anh ta vừa mới cử động thì đã bị hai người đi theo người đàn ông kia chặn lại.
Mặt Tần Hành Chi đanh lại, đúng là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. “Tôi nói các người nhé, kể cả bên cạnh tôi không có bạn thì cũng phải xem tôi có đồng ý hay không, đúng không?”
Tâm trạng của Đế Anh Thy đã bị phá hỏng hoàn toàn. Cô còn vỗ vỗ vào ngực Tần Hành Chi: “Anh ấy có thể một đánh mười, các anh có muốn thử một lần không?”
“…” Tần Hành Chi nhìn bàn tay nhỏ bé đang đặt trước ngực mình.
“Một người đánh mười người? Lợi hại thế cơ à?” Người đàn ông lộ cánh tay hỏi lại.
“Sợ không?” Đế Anh Thy đắc ý.
“Không nhìn ra.” Người đàn ông lộ cánh tay đáp
“…” Đế Anh Thy, Tần Hành Chi cứng họng. lai.
Đế Anh Thyt ranh luận: “Mấy người tất nhiên không nhìn ra rồi, mặc quần áo nhìn thì gầy nhưng cởi ra toàn là cơ bắp, hiểu không? Tôi nói cho các người biết, các người tranh thủ thời gian mà biến đi, tôi còn có ba người anh nữa đấy!”
“Ba người? Vậy không phải đang nói chúng tôi sao?” Người đàn ông lộ cánh tay và hai người vệ sĩ đi theo là vừa vặn ba người, bọn họ đồng loạt cười ầm ĩ.
“Các người…” Đế Anh Thy còn định nói điều gì nhưng Tân Hành Chi đã ra tay, đạp cho kẻ cầm đầu là người đàn ông lộ cánh tay một cước đánh “rầm” một tiếng.
“Á!” Người đàn ông lộ cánh tay kêu thảm thiết trong lúc ngã bổ nhào xuống đất.
Hai người anh em của anh ta không ngờ rằng Tần
Hành Chi dám ra tay, lập tức xông lên.
Tần Hành Chi kéo Đế Anh Thy núp ra sau lưng, cầm lấy bình rượu trên quầy, ném về phía kẻ đứng đầu. Bình rượu vỡ tan tành, mảnh vụn bay tứ tung, rượu bắn tung tóe.
Một tên vệ sĩ khác bị Tần Hành Chi túm tóc rồi liên lục tấn công vào hạ bộ.
Đế Anh Thy thấy người đàn ông lộ cánh tay bò từ dưới đất lên, định xách băng ghế tập kích Tân Hành Chi từ phía sau thì sợ hãi thét lớn: “Hành Chi, phía sau kìa, phía sau!”
Tần Hành Chi tóm tên vệ sĩ kia ném qua, khiến băng ghế kia rơi trúng đầu tên vệ sĩ. Tên vệ sĩ đầu óc chao đảo, trợn tròn mắt ngã nhào xuống. Tư Hải Minh tiến vào quán bar, quán bar này vẫn giống như sáu năm trước, chỉ có điều không có cô gái uống say khướt như trước mà thôi.