Chương 940: Muốn tôi nhốt em lại sao
Nữ giúp việc nhanh chóng cướp lầy, giấu sau lưng: “Cô Đào, cô không được làm như vậy!”
Đào Anh Thy lại đứng dậy đi lấy trong tủ bếp, nữ giúp việc bèn dùng cơ thể chắn ở đằng trước: “Cô Đào, cô bình tĩnh một chút!”
Đào Anh Thy không thể bình tĩnh, thậm chí không thể kìm nén được nữa: “Tại sao lại ngăn cản tôi? Tại sao không để tôi đi chết đi? Đưa dao cho tôi, coi như là cô thương xót cho tôi đi, chỉ cần dùng dao cắt một cái, tôi sẽ không cần phải đau khổ như thế này nữa!”
Nữ giúp việc hoảng sợ lắc đầu, cô ấy không thể đưa dao cho cô được!
“Cô mau tránh ra..“Đào Anh Thy đẩy cô ấy.
Cửa bị mở ra, bóng đen tiến vào phòng bếp, duỗi tay năm lấy cổ tay Đào Anh Thy: “Em đang làm cái gì hả?”
Nhìn thấy vết máu trên cổ tay cô, ánh mắt thâm trâm bị kích thích mà nhíu lại, gần như ngừng thở.
“Cô… cô Đào muốn cắt tay tự tử, tôi đã cố gắng ngăn cô ấy lại… Nữ giúp việc sợ phải chịu phạt, dù sao cũng là do cô ta chăm sóc, nếu như xảy ra chuyện gì, cậu Hải Minh sẽ không tha cho cô.
Ánh mắt Tư Hải Minh cứng ngắc di chuyển, dừng lại trên khuôn mặt ôm đầy hận thù của Đào Anh Thy: “Em… tại sao em lại cắt tay? Tại sao?”
Đào Anh Thy cắn chặt răng, không nói một lời, trong mắt chỉ có dòng lệ chảy ra.
“Nói đi!” Tư Hải Minh gân như là gầm lên, duỗi tay nắm mặt cô, bắt cô nhìn thẳng anh: “Tại sao lại cắt cổ tay?”
Đào Anh Thy nhìn thẳng mặt anh, chẳng sợ lúc này Tư Hải Minh giống như từ dưới địa ngục bò lên! Chẳng ngại Tư hải Minh lúc này còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Anh rất sợ tôi cắt cổ tay tự sát à? Là vì mẹ anh cũng cắt tay tự tử đúng không?”
Tư Hải Minh thở đồn dập, bàn tay nắm tay Đào Anh Thy cũng đang run lên.
“Tư Hải Minh, tôi không thể hiểu nổi con người anh, rõ ràng anh biết mẹ mình bị bức ép đến mức phải tự tử, tại sao còn ép tôi? Tại sao lại làm tôi tuyệt vọng như vậy! Tại sao!” Đào Anh Thy suy sụp hỏi.
Ánh mắt đen thâm thúy của Tư Hải Minh chuyển sang màu đỏ đậm, nhìn chằm chằm cô.
“Tôi không muốn làm người phụ nữ của anh, không muốn ở cùng anh, không muốn sống như một con rối gỗ, lại càng không muốn nhìn thấy mặt anh thêm một giây một phút nào nữa!” Đào Anh Thy gào khóc mạnh mẽ vùng vẫy khỏi xiềng xích của Tư Hải Minh!
Nhưng tiếc là cô có giấy dụa đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể có được sự tự do!
“Buông..” Đào Anh Thy đau khổ nói.
Tư Hải Minh mạnh mẽ kéo Đào Anh Thy vào trong lòng mình, ôm chặt lấy cô: “Vì sao không thể ngoan ngoãn ở lại bên tôi? Em muốn cái gì mà tôi không thể cho em? Tôi có thể cho em tất cả.
Đào Anh Thy bị vây kín trong lòng anh, những câu nói của Tư Hải Minh cũng chỉ khiến cho cô càng cảm thấy tuyệt vọng, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Cô không cần gì hết, cô chỉ muốn rời khỏi đây…
“Chỉ cần có thể giữ em bên cạnh, tôi có thể nhốt em lại, để em mãi mãi không thoát được! Em muốn như vậy sao?”
Đào Anh Thy ngơ ngác nghe tuyên ngôn điên cuồng của Tư Hải Minh, mà quên cả khóc.
Nhốt cô lại, mãi mãi không ra được…
Cô không muốn như vậy, cô không muốn…
Tư Hải Minh cảm nhận được người trong lòng mình đang run lên bần bật, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, sau đó bế cô lên. Quay về phòng khách, đặt xuống sofa, tìm băng gạc trong ngăn kéo, dán lên vết thương trên cổ tay.
Thật ra đã không còn chảy máu, không nhìn rõ miệng vết cắt.
Tư Hải Minh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thấm đẫm nước mắt của cô, hỏi lại: “Em muốn tôi nhốt em lại, theo dõi em 24/24 giờ sao?”
Đào Anh Thy bừng tỉnh, lắc đầu nguầy nguậy!
Đó là lồng giam! Là một tòa lao tù!
Hai cánh tay nhỏ nhắn gầy guộc níu kéo cánh †ay Tư Hải Minh: “Đừng nhốt tôi lại, tôi là người, đừng..” Cô hiểu rõ Tư Hải Minh chắc chắn nói được là làm được!
Đến lúc đó cô sẽ sống không bằng chết gấp trăm lần bây giờ!
“Vậy thì đừng làm những hành động tự mình hại mình như thế này” Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh như đâm xuyên qua đồng tử của cô.