Chương 798
Cửa thang máy đằng kia đã mở sẵn, chân dài bước ra, Tư Viễn Hằng xuất hiện, âm trầm mà nhìn Liêu Ninh: “Kiêu ngạo thì sao?”
Liêu Ninh lùi lại một bước, cảnh giác mà nhìn Tư Viễn Hằng: “Đây là chuyện của mẹ con chúng tôi, không liên quan tới người ngoài!”
Đào Anh Thy nhìn thấy Tư Viễn Hằng khẽ nhíu mày, người này sao mà xuất viện rồi!
Lại còn xuất hiện nhanh như vậy, anh ta đi máy bay tới à… “Vết thương không sao rồi.” Tư Viễn Hằng nhìn thấy Đào Anh Thy lo lắng, sau đó quay sang Liêu Ninh nói: “Còn chưa đi, chờ tôi đuổi sao?”
Liêu Ninh biết Tư Viễn Hằng đã ra mặt rồi thì bà ta không thể tiếp tục ầm ĩ được nữa!
Nhưng tạm thời cũng coi như đã được mục đích!
Trước khi đi, bà ta cũng không quên đe dọa Đào
Anh Thy: “Tốt hơn hết là mày nghĩ kỹ lại đi, nếu không tao sẽ không bỏ qua đâu!”
Đào Anh Thy nhìn Liêu Ninh vào thang máy rồi rời đi.
Trên mặt cô không có biểu hiện gì, không có sự tức giận, không có buồn bã, như thể người đó không liên quan gì tới mình.
Trên tay chợt lạnh lẽo, Đào Anh Thy hoàn hồn lại phát hiện tay mình bị Tư Viễn Hằng nắm cô liền rút tay về: “Đừng như vậy…”
Cô nghĩ thầm, tay người đàn ông này sao lại lạnh như vậy?
“Không phải bác sĩ nói nghỉ ngơi cho tốt sao? Sao lại trở về rồi? Anh không sợ có di chứng sao?” “Có gì thì em chăm sóc cho anh, không phải rất tốt sao?” Tư Viễn Hằng nói đùa.
Đào Anh Thy không nói gì: “Nghĩ hay nhi! Anh mau trở lại bệnh viện đi!”
Tư Viễn Hằng nhìn chằm chằm vào cô, Đào Anh
Thy bị nhìn chằm chằm mà không hiểu tại sao: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
“Cục cưng! Em không có vẻ là gì đau lòng.”
Hai mắt Đào Anh Thy lóe lên: “Tôi đã chai sạn rồi. Có gì mà đau lòng nữa…”
Chỉ có cô biết cô không phải là con gái của Liêu Ninh, ngoài ra cũng không ai biết, cho nên Liêu Ninh mới nói ra những lời quá đáng như vậy rồi Tư Viễn Hằng mới đoán mò bụng dạ của cô!
Trước kia hai người ở bên nhau lâu như vậy, cô luôn bị Tư Viễn Hằng nhìn thấu … “Bà ta tìm em làm gì?” Tư Viễn Hằng hỏi.
“Không có gì, muốn em giúp Đào Hải Trạch, tôi thấy rất kỳ lạ…” Đào Anh Thy nói. “Hoặc là lợi ích, hoặc là đe dọa thôi.” Tư Viễn Hằng nói.
Đào Anh Thy sững sờ nhìn anh: “Liêu Ninh thì muốn lợi ích gì? Hay là… đe dọa? Đào Hải Trạch đe dọa Liêu Ninh sao?”
Nghĩ đến Tư Triều Vũ, lòng cô lộp bộp một cái, không lẽ Liêu Ninh với Đào Hải Trạch thật sự không rõ ràng sao?
Trên tay Đào Hải Trạch có một số clip lộn xộn giữa ông ta và Liêu Ninh. Cũng giống như dì Hà, Liêu Ninh sợ Tư lệnh Sơn biết, chợt nghe thấy lời của Đào Hải Trạch rồi chạy đến tìm cô cầu cứu?
Chắc là giật mình đây…
Chẳng qua là Tư Viễn Hằng chắc không biết chuyện của Tư Triều Vũ! Càng không biết mình có một đứa em trai cùng ba khác mẹ…
Nếu anh ta biết, không biết anh ta sẽ nghĩ như thế Cho dù không thân thiết với Tư Triều Vũ, nhưng nào đây… chắc cũng không thờ ơ đâu… “Em nghĩ gì vậy?” Tư Viễn Hằng hỏi.
Đào Anh Thy nói: “Tôi có nghĩ gì đâu, anh mau trở lại bệnh viện đi!” “Anh chuẩn bị xuất viện, muốn đến chỗ đó tìm anh sao?” Tư Viễn Hằng hỏi.
“Không có đâu!” Đào Anh Thy lập tức từ chối, không thèm để ý đến ánh mắt u ám của Tư Viễn Hằng rồi nói: “Anh xuất viện sớm sao?
“Ở nhà cũng vậy thôi. Anh cũng không muốn nhìn người của Tư Hải Minh đứng ở cửa.” Tư Viễn Hằng nói.
Đào Anh Thy nhíu chặt chân mày, không khỏi nhìn về khoảng không phía trước, như thể là mắt của ai đó, nhìn chằm chằm cô trong bóng tối!
Cô và Tư Viễn Hằng đã bị theo dõi, là đài truyền hình hay là Tư Hải Minh?
Có vệ sĩ ở cửa phòng bệnh, Tư Viễn Hằng rời khỏi phòng bệnh chắc chắn vệ sĩ sẽ biết, vệ sĩ biết thì Tư Hải Minh sẽ biết!