Chương 852
“Sao không tìm cái vali nào lớn hơn ấy!” Đào Hải Trạch tức giận.
“To quá sẽ bị người ta nghi.” Người nọ nói rất hợp lí: “Thứ không thích hợp dùng để đựng người thì mới không bị kiểm tra!”
“Nhưng tôi vào thế nào?”
“Tôi giúp ông!” Người đàn ông nọ vừa ép chân Đào Hải Trạch lên ngực, vừa định đóng vali lại, không hề nể mặt. “Ai da! Nhẹ thôi! Nhẹ….nhẹ thôi! A a!”
Cuối cùng, tiếng kêu thảm thiết mới bị khoá lại trong vali, để vào trong cốp xe rồi lái đi mất.
Họ không về biệt thự ở thành phố mà đi thẳng tới thành phố Tân!
Thời gian trở nên dài hơn, Đào Hải Trạch lại đang bị co quắp trong vali, dễ chịu được mới lạ!
Càng ngày càng đau khổ!
Đợi tới khi tới thành phố Tân, mở vali ra, Đào Hải Trạch đã ngất đi.
Người đàn ông nọ xách một thùng nước dội lên đầu ông ta, Đào Hải Trạch mới đau khổ rên rỉ tỉnh lại.
Khó khăn bò dậy, thử mấy lần mới đứng lên được.
Một căn nhà xa hoa, bên ngoài phòng khách là bức tường thuỷ tinh màu lá trà, lúc này đang là buổi trưa, ánh nắng đầy đủ, phản chiếu lên kính thành những tia sáng nhức mắt.
Bên trong dường như là phòng trống, hình như không có người ở.
“Đây là đâu?” Đào Hải Trạch vừa hỏi thì đã nhìn thấy Đào Sơ Tâm đi ra từ bên trong.
Đào Sơ Tâm vừa thấy Đào Hải Trạch thì đã cho ông ta một cái tát!
Đánh vẫn chưa đủ, vẫn định đánh tiếp!
Đào Hải Trạch vừa phản ứng kịp, đẩy cô ta ra: “Con phát điên gì thế?”
“Là ông giết mẹ tôi! Đào Hải Trạch, ông còn là người không? Mẹ tôi tốt với ông thế!”
“Tốt? Chỉ là các người nghĩ thế thôi! Vả lại mẹ con cũng đâu phải ba giết, bà ấy tự sát!” Đào Hài Trạch không để ý, nói, dường như người chết không phải vợ mình, mà là một con kiến: “Đây là nơi nào? Tại sao con lại ở đây? Là nhà ai?”
Đào Sơ Tâm không để ý tới ông ta, cầm điện thoại lên định báo cảnh sát.
Cô ta đã xem tin tức rồi, cảnh sát đang bắt ông ta! Loại tội phạm giết người thế này, cô phải để ông ta bị trừng phạt bởi pháp luật!
Nhưng cô ta chưa kịp gọi thì đã bị người khác lấy mất điện thoại.
Người đó là người đàn ông lạ mặt nọ. “Cô Tâm, dù có thế nào, ông ấy cũng là ba cô, thế thì không ổn!” “Anh dám cướp điện thoại của tôi? Có tin tôi nói cho Cố Mạnh không?” Đào Sơ Tâm tức giận nói.
Người nọ không nói, cũng không trả điện thoại cho cô.
Đào Sơ Tâm lạnh lùng nhìn Đào Hải Trạch, quay người rời đi.
Người đàn ông nọ nhìn Đào Hải Trạch: “Ông Trạch, đi gặp cậu Cố với tôi đi!”
Đào Hải Trạch liền đi vào trong nhà với người nọ.
Nhưng lại không phải hướng ban nãy mà Đào Sơ Tâm đi, mà là xuống tầng dưới.
Thiết kế ngôi nhà này không giống các nhà khác.
Tầng một dưới đất, nhìn như tần một nhưng lại là tầng giữa, tổng cộng ba tầng.
Đào Hải Trạch đi tới tầng thứ nhất trong ba tần, là tần dưới đất, hành lang càng dần càng u ám, nhiệt độ càng thấp, khiến lông tóc ông ta dựng ngược! “Đây là đâu?” Đào Hải Trạch đi đằng sau, hỏi.
Người nọ không ngoảnh đầu, nói: “Đi thì biết.”
“Cố Mạnh ở đây?”
“Đúng, cậu Mạnh đang đợi ông.” Người nọ nói.
Khi mở chiếc cửa sắt ở cuối hành lang, Đào Hải Trạch nhìn thấy người đàn ông đang đứng quay lưng lại, chính là Cố Mạnh!
Điều khiến ông ta bất ngờ không chỉ là nhiệt độ thấp trong phòng này, còn là nhưng công cụ khác nhau đang treo trên tường, như đao, dây thừng, mũi giáo, kìm điện vân vân.