Chương 570: Điện thoại mới
Tư Hải Minh nhìn xuống chạm vào đôi mắt óng ánh vệt nước của Đào Anh Thy, cuối cùng vẫn là đầu hàng, anh vứt chiếc khăn xuống: “Anh đi mặc quần áo” Nói xong bước vào phòng thay đồ.
Đào Anh Thy thấy anh đã vào trong, mới đứng dậy đi mở cửa cho sáu đứa nhỏ.
Sáng sớm, một nhà tám người nằm ngủ trên giường, Tư Hải Minh ôm Đào Anh Thy, sáu đứa nhỏ lăn lóc ngang dọc khò khè ngủ, như búp bê vải bên cạnh người lớn vậy.
Bảo Long xoay người, cánh tay tròn xoe bụ bẫm xoa mắt, sau đó cậu bé ngồi dậy, hết nhìn trái rồi đến nhìn phải, thấy mọi người vẫn đang ngủ.
Cu cậu tụt xuống giường, lân theo tiếng chuông điện thoại mà tìm kiếm.
Cuối cùng cũng tìm được chiếc điện thoại của Đào Anh Thy trong phòng tắm.
Bảo Long cầm lấy điện thoại, không hề do dự mà ném thẳng chiếc điện thoại vào bồn cầu.
Chiếc điện thoại bị ném vào trong nước, cuối cùng cũng im lặng không kêu nữa.
“Hết ồn” Cu cậu nói với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đào Anh Thy bước vào trong phòng tắm thì đã quá muộn rồi.
Cô quỳ bên cạnh bồn câu, gào thét: “Điện thoại của tôi” “Mẹ, điện thoại hết kêu rồi, con có phải rất giỏi không?” Bảo Long hoan hô.
Đào Anh Thy khóc cạn nước mắt, đúng là con quá giỏi rồi, biết là con có lòng tốt không muốn tiếng chuông điện thoại làm ổn đến mọi người, nhưng là cũng không nên phá hỏng điện thoại của mẹ chứ? Buổi sáng, Đào Anh Thy ngồi sờ soạng chiếc điện thoại của mình ở trong văn phòng.
Đợi khi điện thoại khô, cô thử bật nguồn lên.
Sau khi khởi động thì điện thoại lại tự động tắt nguồn, vẫn là không được.
Thật sự là hỏng thật rồi.
Xem ra phải đi mua cái mới rồi.
Lâm Anh gõ cửa rồi bước vào, trên tay còn cầm một cái hộp: “MC Đào, đồ của cô” Đào Anh Thy nhận chiếc hộp, phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại đời mới nhất, chắc cũng khoảng mấy chục triệu…
Cô hỏi một cách khó hiểu: “Đồ của tôi?” Lâm Anh nói với giọng lén la lén lút: “MC Đào, đây là quà mà tập đoàn Vương Tân gửi tới” “..” Vừa nghe, Đào Anh Thy đã hiểu ngay.
Cô đỡ trán.
Buổi sáng, Bảo Long ném điện thoại của cô vào trong bồn cầu, sau khi nhặt ra cô lau sạch, định tìm một chỗ phơi.
Cô nghĩ chỉ cần phơi khô, hẳn sẽ vẫn dùng được.
Cơ bản là không có nói cho Tư Hải Minh biết.
Lúc đó Tư Hải Minh còn đang ngủ trên giường cô không thể ngay cả chuyện nhỏ nhất này cũng phải nói cho Tư Hải Minh biết, nhưng cuối cùng thì anh ấy vẫn biết.
Chẳng lẽ lúc cô rời giường anh ấy đã tỉnh rồi…
Đào Anh Thy mở chiếc hộp ra, bên trong là chiếc điện thoại màn hình sáng bóng, phản chiếu cả ánh sáng vào mặt cô. Hơi thở của kẻ có tiền đập thẳng vào mặt! Ngoài Tư Hải Minh có nét bút như vậy, cô không nghĩ ra ai có nữa cả.
Nhưng mà các cụ có câu, không có công lao thì không nhận bổng lộc, cô không thể nhận cái điện thoại này.
“Không có gì, cô đi ra ngoài trước đi” Đào Anh Thy nói.
“Vâng” Sau khi Lâm Anh ra ngoài, Đào Anh Thy dừng điện thoại bàn gọi điện cho Tư Hải Minh.
Đầu dây bên kia bắt máy.
“Cảm ơn anh đã mua tặng tôi chiếc điện thoại này, nhưng mà tôi không thể nhận: “Nguyên nhân” “Tôi có thể tự mua được, mặc dù không có nhiều tiền nhưng mua một chiếc điện thoại thì vẫn có thể” “Đồ tôi đã tặng đi, không bao giờ lấy về” Đào Anh Thy nhíu mày, tên đàn ông này tặng đồ người ta mà cũng phải độc tài đến vậy sao.
“.. Được rồi, cảm ơn anh nhé! Nhưng mà làm sao anh biết điện thoại của tôi bị hỏng? Lúc đó anh tỉnh rồi à?” “Là con trai nói”
Đào Anh Thy tưởng tượng cảnh cu cậu Bảo Long hớn ha hớn hở ra khoe với ba về thành tích sáng nay của mình, tình huống này không phải là không thể xảy ra!
Cúp điện thoại, Đào Anh Thy khởi động chiếc điện thoại mới, sau đó cắm sim của mình vào, đã có đủ số điện thoại, có thể dùng rồi.
Buổi tối, trong quán bar.
Xa hoa trụy lạc, ánh đèn mờ ảo, xúc cảm nảy sinh.
Tư Viễn Hằng một mình ngồi ở một góc u ám, một cốc rượu, một bao thuốc, miệng còn căn một điếu thuốc, ngọn lửa trên điếu thuốc đã bị ánh đèn của quán bar bao phủ.
Trên sân khấu, người đẹp lắc lư không ngừng, dưới sân khấu, đủ loại nam nam nữ nữ vặn vẹo nhảy múa theo tiếng nhạc.
Dường như tất cả mọi thứ trước mắt đều chẳng liên quan gì đến Tư Viễn Hằng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cốc rượu trước mặt, thất thần.
“Anh là Tư Viễn Hằng nhỉ?”