Chương 492
Tư Hải Minh mím môi, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, không nói một lời.
“Thôi, nếu anh không vui thì coi như tôi tự đa tình đi.” Đào Anh Thy có vẻ bất mãn nói, sau đó đứng dậy muốn rời đi. Cô đi ngang qua trước mặt Tư Hải Minh, ngay sau đó cổ tay cô bị nắm chặt, thân thể bị kéo lại.
“Á!” Đào Anh Thy hét lên, ngã ra đằng sau, ngồi bệt trên đùi Tư Hải Minh. Cô kinh ngạc nhìn gương mặt như điêu khắc của anh, khẽ cau mày: “Anh…”
“Ai bảo em rằng tôi đang chờ em? Hửm?”
Đào Anh Thy thờ ơ: “Vậy thì tôi hiểu nhầm rồi.”
Tư Hải Minh chăm chú nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tính xâm lược, dường như muốn nuốt chửng cô.
“Em cho rằng làm vậy thì tôi sẽ cho em gặp con sao?”
“Từ đầu tới cuối tôi chưa bao giờ nhắc tới con! Không gặp thì không gặp, có gì ghê gớm chứ!” Đào Anh Thy lạnh lùng liếc anh ta, giận dỗi đứng dậy, lại bị Tư Hải Minh kéo lại đè xuống sofa, ôm chặt vòng eo thon thả của cô.
“Em đang khích tướng tôi đấy à?” Tư Hải Minh bóp cằm cô. Đào Anh Thy bình tĩnh đối mặt với đôi mắt đen của anh: “Không phải. Anh buông tôi ra, tôi tự rời đi.”
“Đã đến đây thì đừng hòng rời đi.” Tư Hải Minh híp mắt, nguy hiểm nói.
“Anh Hải Minh, bên cạnh anh có không ít phụ nữ, tại sao anh lại cứ nhằm vào tôi?” Đào Anh Thy bất đắc dĩ nói.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tư Hải Minh vẫn chăm chú nhìn cô. Anh cũng muốn biết đáp án, tại sao anh lại chỉ muốn mình cô? Anh muốn người phụ nữ nào mà chẳng có? Nhưng cô gái nhỏ này cứ làng vàng trong đầu anh, khiến trái tim anh xao động.
Đào Anh Thy khẽ nhúc nhích, nhíu mày bất mãn: “Anh buông tôi ra được chưa? Rốt cuộc anh muốn đè tôi tới khi nào? Ưm…”
Cô còn chưa nói xong thì đôi môi đã bị Tư Hải Minh chiếm lấy, thậm chí không có cơ hội thở dốc. Đào Anh Thy ngây ra một lát, sau đó ra sức đẩy Tư Hải Minh. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn làm gì mình trong phòng riêng? Tư Hải Minh quyền thế ngập trời, có lẽ không chuyện gì là anh ta không dám làm!
Nề hà Tư Hải Minh quá khỏe, cô không thể khiến anh ta nhúc nhích, bị bắt thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của anh ta, mãi đến khi cô bị hấp thụ hết oxy trong phổi, anh ta mới nhân từ buông tha cho cô. Nhưng chỉ là miệng, thân thể cao lớn của anh ta vẫn đè trên người cô.
Đào Anh Thy sợ nhất là Tư Hải Minh chạm vào cổ mình, khiến cô không nhịn được run lên: “Đừng… Tư Hải Minh…”
“Tôi đã nói rồi, đến đây thì đừng hòng rời đi.” Tư Hải Minh khan giọng noa
“Vậy… Anh có thể cho tôi gặp con không?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh khựng lại, sau đó buông cô ra, ngồi dậy lạnh giọng nói: “Ra ngoài.”
Đào Anh Thy ngẩn người, đôi mắt mê ly sương mù tràn đầy mờ mịt, không hiểu nổi sự chuyển biến của Tư Hải Minh. Không hổ là người đàn ông tính cách sớm nắng chiều mưa…
Đào Anh Thy ngồi dậy, sửa sang lại quần áo bị xộc xệch, chợt liếc thấy bụng dưới của Tư Hải Minh, cô vội thu hồi tầm mắt.
“Tôi đi đây.” Đào Anh Thy đứng dậy rời đi. Vừa đi được mấy bước, cô nghĩ tới cái gì, bèn quay lại lấy chai rượu.
Sắc mặt Tư Hải Minh càng lạnh lẽo.
Đào Anh Thy đi ra hành lang. Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đoán được chai rượu này từ đâu tới. Cô sẽ không bỏ ra chừng này tiền để dỗ Tư Hải Minh, loại rượu này anh ta cũng không hiếm lạ.
Bất ngờ là Tự Hải Minh lại kìm nén không đụng vào cô, xem ra thật sự không muốn cho cô gặp sáu đứa bé. Đúng là tuyệt tình, nhất định phải ép cô thỏa hiệp sao…
“Anh Anh, sao rồi con?” Đào Hải Trạch nhảy ra hỏi.