Chương 979: Hình xăm chữ Minh
Hơn nữa đó còn là một cô gái châu Á.
Đế Bắc Lâm tự mình tìm bệnh viện kia, thản nhiên bình tĩnh cộng thêm vừa đe dọa vừa dụ dỗ anh đã lấy được tài liệu từ phía họ nên mới tìm được cô em gái duy nhất này.
Đào Anh Thy nghĩ, nếu như họ tìm thầy cô sớm hơn, có phải cô sẽ không phải chịu nhiều đau khổ thế không?
Có lẽ đây chính là số mệnh của cô, định mệnh muốn cô chịu những tổn thương do Tư Hải Minh gây ra, bị anh đối xử bằng các thủ đoạn độc ác, cuối cùng mất đi thân thể và trái tim, tan tành…
Ngón tay Đào Anh Thy viết ba chữ Tư Hải Minh lên gương, mỗi một nét đều giống như con dao rạch lên miệng vết thương của cô, đau đớn khó chịu, sau đó dùng sức xoá đi cái tên đó.
Sau này cô sẽ không còn là ai của anh nữa…
Ba năm sau.
Đế Anh Thy tỉnh lại trong căn phòng màu tím hông mộng mơ, đôi mắt cô còn chưa mở, trước tiên cô trở mình trên chiếc giường ở biển cả của mình một cái rồi mới chậm rãi tỉnh giấc.
Đồng hồ con thỏ trong suốt được làm từ kim cương nguyên chất đặt trên tủ đầu giường chỉ bốn giờ chiều.
Sau khi tỉnh ngủ Đế Anh Thy sợ hãi xuống giường nhìn xung quanh phòng, cô chớp đôi mắt to như nho đen vài cái, chắc chắn đây là phòng của cô rồi.
Buổi sáng do quá nhàm chán nên cô đã chạy tới trang trại rượu của Tần Hành Chi, cô vốn muốn đi chơi quanh vườn nho nhưng không ngờ uống rượu nho Tần Hành Chỉ ủ xong kết quả tác dụng lớn đến nỗi cô không chịu được, sau đó cô chẳng biết trời đất gì nữa.
Là Tân Hành Chi đưa cô về nhà sao? Ba anh trai của cô biết chuyện này chứ.
Đế Anh Thy đỡ trán, cái này còn cần phải nói sao? Đừng nói là người sống, mà ngay cả một con ruồi bay ngang qua cũng đừng hòng thoát khỏi đôi mắt sắc bén của ba anh của cô? Dù cho ba anh của cô không ở đảo Trân Châu.
Tuy ba anh trai cho phép cô uống rượu nhưng chỉ cho uống một chút thôi, tuyệt đối không được uống say, đây là quy tắc.
Đôi mày thanh tú của Đế Anh Thy nhíu lại, cô xuống giường, cô đi chân trần bước vào phòng tăm.
Ở đây một năm ba mùa đều nóng bức, tắm xong thoải mái hơn nhiều.
Tắm rửa xong xuôi cô thấy cổ họng hơi ngứa, cô gãi hai cái rồi lại cảm thấy thắt lưng mình ngưa ngứa, muốn ngoảnh đầu lại xem là thứ gì nhưng lại nhìn thấy cái gì đó đen đen dính trên đó.
“Gì vậy nhỉ..” Đế Anh Thy tưởng đó là bùn nhưng tắm xong lại thấy không sạch.
Cô đi đến trước gương, cô cố vặn người hết sức có thể mới nhìn rõ đó là một hình xăm.
“Minh” Đế Anh Thy cau mày nhìn chằm chằm chữ kia.
Cô không hiểu, tại sao trên cơ thể mình lại có một chữ “Minh” này?
Xăm lên đó từ khi nào? Tại sao cô không có chút ấn tượng nào về nó vậy?
Tắm xong cô đi ra ngoài, tiếng gõ cửa vang lên: “Thưa cô, cậu chủ quay lại rồi ạ”
Đế Anh Thy đang lau tóc thì ngây ra, cô cầm lấy đồng hồ con thỏ trên tủ đầu giường lên xem, mới ba rưỡi, mọi khi anh cả quay về sớm hơn rồi.
Cô vội vàng chạy ra ngoài cửa, mở cửa ra, cô hỏi quản gia nữ da đen ngoài cửa: “Anh cả tôi quay về một mình hả?”
“Không phải, cậu hai và cậu ba buổi chiều có về qua nhà, cậu ba còn nấu nước mật ong bưng tới phòng của cô nữa”
Đế Anh Thy đóng cửa lại, cô uống say đến nỗi không biết trời trăng gì nên cô sẽ không biết anh ba của cô đã vào phòng từ lúc nào.
Nhưng mà rất rõ ràng, mỗi lần các anh xuất hiện đều là vì cô đã gây ra chuyện gì đó, lần này chắc chắn là do cô đã uống say đây.
Từ nhỏ đến lớn cô bị quản rất chặt, người nào người nấy đều rất ngang ngược.
Đế Anh Thy thay quần áo xong, tóc còn chưa khô đã đi xuống tầng.
Nhìn thấy ba người đàn ông đang ngồi trên chiếc sô pha trong phòng khách, người cao chân dài, hình ảnh gợi cảm mà đẹp mắt.
Anh cả tây trang thẳng tắp, lạnh tới thấu xương, người chơi hệ cấm dục; anh hai lúc nào cũng cởi ba cúc áo, tư thế lười biếng, hào phóng ngang bướng, hóc môn nồng đậm không thể che giấu được; cả người anh ba toát ra khí chất tao nhã quý tộc, vẻ mặt vô hại.