Chương 574: Nhìn lén
Tân Diễm My không nói gì, trong thang máy cực kỳ yên tĩnh, mãi đến khi đến lầu, cửa thang máy mở ra, cô ta đi ra ngoài.
Đào Anh Thy đứng ở nơi đó không nhúc nhích như một người mất hồn.
Đúng là không phải vấn đề của cô đâu…
Cô không có làm sai, đúng không…
Cửa thang máy đing một tiếng, đóng lại, Đào Anh Thy hoàn hồn vội vã nhấn mở cửa, nhưng mà không còn kịp nữa Thang máy lại đi xuống lâu một, Đào Anh Thy bực bội, chỉ hận không thể đạp cửa.
Cuối cùng vẫn không làm như vậy, cô không có chán sống.
Cả người Đào Anh Thy không còn sức lực, tựa ở trên vách thang máy, cô cảm thấy mình không sai, nhưng có vẻ như Tân Diễm My lại không nghĩ như vậy.
Cô ta đang trách cô sao? Người ở bên ngoài nhìn thì thấy cô là người vô tình..
Sáu, bảy giờ, Đào Anh Thy còn ở đài truyên hình.
Nhìn thời gian, tới giờ phải đến biệt thự Minh Uyến.
Dù sao lúc cô không đến biệt thự Minh Uyển là đang bận công việc, sáu đứa nhỏ cũng quen rồi! Hơn nữa gần đây khu vui chơi ở biệt thự Minh Uyển đã xây dựng không, chắc chẳn là chơi đến quên cả trời đất rồi! Như vậy, có phải Tư Hải Minh đang trông đám trẻ hay không…
Đào Anh Thy dọn dẹp mặt bàn một chút, đeo túi đi ra khỏi văn phòng.
Xuống lầu dưới, ngồi lên xe.
Đào Hải Trạch sắp xếp thật đúng là cẩn thận, xe báo hỏng, lại mua một chiếc xe mới đưa đón cô.
Lái xe vẫn là người tài xế đó.
Xe tới dưới lầu, Đào Anh Thy một mình đi vào thang máy, về đến nhà.
Vừa đi vào cửa, thân hình lọt vào trong ống kính camera giám sát mà cô không hề biết Vấn chưa ăn cơm tối, Đào Anh Thy gọi thức ăn bên ngoài, gà rán và nước ngọt.
Không đây nửa tiếng đồng hồ, thức ăn gọi bên ngoài đã đến “Cảm ơn!” Đào Anh Thy nhận lấy thức ăn, đóng cửa lại Ngồi trên ghế trước bàn trà, mở TV lên, hai cái đùi tách ra, kéo thành hình chữ V, vô tư gặm gà rán, xem tivi! ật, từ khi Đào Anh Thy sinh con thì bên ngoài mới ăn vụng một chút, ở nhà thì sẽ không ăn như vậy.
Bởi vì mấy món ăn như thế này thì sáu đứa nhỏ không thể ăn.
Bây giờ bọn nhỏ đang chơi rất là vui vẻ ở biệt thự Minh Uyển, không cần cô quan tâm, cô có thể tự nhiên tự tại vừa xem tivi vừa gặm gà rán.
Mà mọi cử động của cô ở nhà đều lọt vào một đôi mắt đen nhánh khác.
Nơi xa, sáu đứa nhỏ vui vẻ chơi đùa với các trò chơi giải trí, Tư Hải Minh lắng lặng đứng bên cạnh xích đu, trên tay cầm lấy điện thoại, nhìn chăm chăm điện thoại như mấy người nghiện điện thoại.
Xa xa, quản gia Bào Điển nhìn thấy ngài Hải Minh khác thường thì thấy kỳ quái, sao có thể nhìn chăm chằm vào điện thoại như vậy? Hơn nữa điện thoại vẫn đang lật ngang lại, ngài Hải Minh cũng không phải người thích chơi điện tử, nhưng nếu như không phải chơi điện tử thì vì sao lại để điện thoại nằm ngang.
Quản gia Bào Điển làm sao mà nghĩ tới được giờ phút này ngài Hải Minh của chúng ta đang nhìn lén người khác cơ chứt Đào Anh Thy đang gặm gà rán thơm ngào ngạt, vui sướng xem tiết mục giải trí, trong túi ném ở dưới đất có tiếng chuông điện thoại vang lên, là chuông báo tin nhắn.
Cô không để ý tới.
Nếu có người tìm cô, là việc gấp chắc chản sẽ không gửi tin nhắn mà là gọi điện thoại Không phải việc gấp, cô sẽ chờ một lát rồi xem sau.
Không ngờ được một lát sau thì lại vang lên nữa.
Đôi mày Đào Anh Thy hơi nhíu, ai vậy? Tại sao không gọi điện thoại? Chần chừ một lúc, Đào Anh Thy đưa gà rán lên miệng ngậm lấy, xoa xoa tay, thò tay vào trong trong túi xách mò mẫm.
Lấy điện thoại cầm tay ra, mở tin nhắn ra, nội dung hiện ra khiến cho cô kinh ngạc đến há hốc mồm, gà rán trên miệng lạch cạch một tiếng, rơi xuống bàn trà.
Tin nhắn là Tư Hải Minh gửi tới, nội dung là: Vết thương vỡ ra.
Đào Anh Thy suy nghĩ, trên tay hay trên bờ vai, tưởng tượng trên bờ vai đang đã khỏi hẳn, nếu như là có người dùng lực va chạm mới có thể vỡ ra, mà ai dám đi đụng Tư Hải Minh chứ? Vậy cũng chỉ có thể là vết thương ở lòng bàn tay.
Nhưng mà gửi tin nhắn cho cô làm gì? Biệt thự Minh Uyển không có ai xử lý vết thương cho anh sao? Đào Anh Thy trả lời lại: Tìm người xử lý vết thương cho anh đi.
Tư Hải Minh nhìn nội dung tin nhắn, đôi mắt đen thâm trầm sắc bén, sau đó giơ tay lên.