Chương 320
“Không được khóc!” Tư Hải Minh thấp giọng nói. Sáu bé con bị dọa, Tư Hải Minh thấy miệng mấy bé con mếu máo chuẩn bị khóc ra tiếng thì nhanh chóng nói: “Ba ngủ với các con!”
Cái miệng bĩu ra của sáu bé con ngay lập tức trở lại bình thường, dùng vẻ mặt chờ mong mà nhìn Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh đau đầu nâng tay xoa ấn đường, cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Tư Hải Minh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ ngủ trên một chiếc giường có nhiều người như vậy.
Đào Anh Thy ngủ trên giường anh, đó đã là một ngoại lệ đối với anh, hiện tại vậy mà lại có thêm sáu người nữa!
Nhìn sáu cục thịt tròn tròn trên giường, Tư Hải Minh nghĩ, thì ra tinh trùng của chính mình lại có chất lượng đến như vậy.
Lần này, Tư Hải Minh không cần đợi đến lúc sáu bé con ầm ĩ nữa, mà đã tự tình.
Mở mắt ra, sáu đứa bé con vốn dĩ phải nằm bên cạnh bây giờ đều đang nằm sấp hết trên người anh.
Đặc biệt là Bảo An đang nằm trên ngực, khuôn mặt bầu bĩnh, đang ngáy khò khò, một ngón tay được đặt trong miệng, thỉnh thoảng lại mút một cái.
Tư Hải Minh nhíu mày, cầm lấy quần áo của Bảo An, nhấc bé lên.
Đôi tay và đôi chân ngắn ngủn của Bảo An rũ xuống, cũng chưa tỉnh, nói lầm bầm vài tiếng, lại tiếp tục ngủ, giống như một con gấu mèo bị nhấc lên vậy. Tư Hải Minh đặt bé sang bên cạnh, rồi lại đỡ những bé con đang bò, đang nằm và đang gối trên người anh ra.
Ngồi dậy, phát hiện thiếu một đứa.
Nhìn xuống dưới giường, Bảo Nam ngã xuống tấm đệm êm ái ở bên cạnh, tay chân đều dang rộng ra hướng lên trời mà ngủ.
Đây là tư thế ngủ lộn xộn nhất trong sáu tư thế ngủ.
Sáng sớm, Tư Hải Minh đã xuất hiện ở tập đoàn Vương Tân, khí thế tỏa ra mạnh mẽ, khiến người khác vừa nhìn thấy anh đã e ngại.
Mãi cho đến khi Tư Hải Minh đi vào thang máy chuyên dụng, mọi người trước quầy tiếp tân mới nói nhỏ.
“Sao hôm nay ngài Hải Minh đến công ty sớm thế nhỉ? Mọi khi gần trưa mới đến mà.”
“Không biết nữa, tôi luôn cảm thấy khí thế của ngài ấy hình như càng đáng sợ hơn trước kia thì phải.”
“Trời ơi, nếu cứ như thế này thì tôi chết sớm mất”
Chưa đến năm phút sau,
Chương Vĩ đã bước vào căn phòng làm việc quyền lực nhất, tự tay nộp cho Tư Hải Minh một phần văn kiện rất quan trọng.
Tư Hải Minh nheo mắt lại, tầm mắt dừng trên văn kiện ấy, bình tĩnh mà thâm trầm.Chương Vĩ thấy miệng vết thương cả Tư Hải Minh đang dần khép lại, trở thành một vết sẹo rõ ràng.
Hôm qua khi anh ta nhìn thấy thì cực kỳ kinh ngạc.
Nháy mắt hình ảnh Đào Anh Thy đã hiện lên trong đầu, ngoài cô ấy ra thì không có người nào có lá gan, hoặc là cơ hội để…
“Đào Anh Thy không đến đài truyền hình à?” Tư Hải Minh giống như vô. tình hỏi.
“Sau khi từ chức, cô ấy cũng không đến nữa.”
Chương Vĩ nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh, ngẫm nghĩ rồi mới nói: “Để tôi nhắc đài truyền hình.” Tư Hài Minh không trả lời, giống như chuyện này không thể liên quan đến anh vậy.
Bộp một tiếng khép hồ sơ lại, ảnh mắt trở nên rất lạnh lùng.
Việc Chương Vĩ hiểu nhất chính là quan sát sắc mặt của nguời khác, theo Tư Hải Minh đã lâu, không thể nào không nhìn ra được.
“Tôi lập tức điều tra lịch trình hoạt động của Đào Anh Thy.”
Nói xong, cầm văn kiện chuẩn bị đi ra ngoài.
Giọng Tư Hài Minh từ phía sau truyền đến: “Không cần đâu.”
Đào Anh Thy ở nhà vừa ăn mỳ ăn liền vừa nhìn tin tức tuyiểm dụng trêm điện thoại.
Cô phải đi tìm việc.
Đang tìm, màn hình chợt lóe lên, có cuộc gọi đến.
Là một dãy số lạ.
Cô tưởng là có công ty nào muốn phòng vấn, ngay tuc khắc mhậm cuộc gọi: “Alo, xin chào? Tôi là Đào Anh Thy.”
“Anh Thy, là ba đây.”
Đào Anh Thy sợ đến mức chiếc đũa trong tay rớt ra khỏi tay, cô lập tức cúp máy.
Cô ném chiếc điện thoại đi như thể nó là một củ khoai lang móng vậy, sắc mặt thì trắng bệch.
Sao Đào Hải Trạch lại biết số điện thoại của cô?
Sao ông ta lại tra ra được?
Vì ông ta sao lại điều tra cô? Vì sao lại gọi điện thoại cho cô?
Đào Anh Thy cảm thấy không thở nồi, dựa lưng vào Sofa, cố gắng bình tĩnh lại.
Lần trước khi đang trốn Tư Hài Minh, cô đã gặp Đào Hài Trạch.