Chương 898: Đào mộ
Đào Anh Thy bị hỏi thì giật mình, không hiểu nhìn cô.
“Lân trước ở nhà hàng thấy cô và ngài Hải Minh ăn cơm đã nhìn ra rồi!”
“Cô cảm thấy… chỉ cần đối phương là người lợi hại thì sẽ hạnh phúc à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Đúng vậy! Có tiền, có quyền, lại còn rất đẹp trai, là phụ nữ đều sẽ thích!”
Đào Anh Thy không trả lời, nhìn về phía màn hình lớn, cũng không biết là cô ấy vô tri hay là nghĩ đương nhiên nữa.
“Cô giận sao? Có phải tôi nói nhiều quá không?” Phương Như cẩn thận hỏi.
“Không có, xem phim đi” Đào Anh Thy không muốn nói gì thêm.
“Ừm”
Đào Anh Thy dần dần bị cuốn vào bộ phim, tất cả thay đổi bên cạnh cô đều không để ý tới.
Nhìn thấy cuối cùng cô gái muốn chia tay lại bị Phương Như ngồi bên cạnh kéo áo.
Vừa hoàn hồn thì bờ vai có một cánh tay rơi xuống.
Bên phải có người ngồi cạnh.
Mới phát hiện ra bầu không khí chung quanh lại tràn đầy áp lực, sau đó trà sữa bị lấy đi, giọng điệu bá đạo của Tư Hải Minh truyền tới: “Không cho phép uống loại đồ uống không lành mạnh này.
Trà sữa được vệ sĩ bên cạnh ném vào thùng rác.
Phương Như ngồi ở chỗ đó, cầm trà sữa trong tay, không dám động.
Lúc này mấy cô gái chàng trai ngồi phía trước, Tư Hải Minh vừa vào đã khiến tất cả bị hù dọa.
Phương Như bên cạnh coi như to gan, không có ý muốn đi.
Đào Anh Thy sớm đã quen thói bá đạo của Tư Hải Minh, không có phản bác, ánh mắt rơi trên màn hình lớn.
“Phim gì vậy?” Tư Hải Minh khoác tay ra sau ghế của Đào Anh Thy, nhìn như là đang ôm cô, tư thế đều lộ ra vẻ bá đạo.
Phương Như nói: “Bài ca tình yêu.”
Tư Hải Minh lạnh lùng liếc mắt qua: “Không hỏi cô.” Khí thế áp bách đáng sợ lan tràn trong không khí.
Phương Như không dám lên tiếng.
Vệ sĩ tiến tới, không khách khí nói: “Người không có phận sự, mời rời đi.”
“..” Phương Như liếc mắt nhìn Đào Anh Thy, có chút tủi thân đứng dậy, quay người rời đi.
Đào Anh Thy nhìn chằm chăm vào màn hình lớn, hỏi: “Ngài Hải Minh, ngài nhìn không hiểu à?”
Sau khi Tư Hải Minh xuất hiện thì chỉ nhìn qua màn hình lớn một chút, sau đó ánh mắt vẫn rơi vào trên mặt Đào Anh Thy, đôi mắt đen thâm sâu khó lường: “Em đang nhắc nhở tôi… là em hiểu?”
Lông mi dài của Đào Anh Thy run lên, khẽ cụp mắt xuống: “Anh đang cắt lời đổi nghĩa đấy à?”
Ngón tay của Tư Hải Minh đưa lên, năm lấy cằm Đào Anh Thy, kéo qua, cưỡng ép đối mắt với anh: “Tôi không cần thứ đó, em cũng không cần.
Nếu lại khiến cho tôi không vui, tôi sẽ đào mộ Tư Viễn Hằng lên”
“Anh dám!” Hô hấp của Đào Anh Thy trở nên bất ổn.
Trong mắt Tư Hải Minh như phát ra tia lạnh, không nói một lời, đứng dậy rời đi.
Đào Anh Thy giật nảy mình, tiến tới bắt lấy cánh tay Tư Hải Minh: “Anh đi đâu?”
“Đào mộ”
Đào Anh Thy không thể tin nổi anh lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy! Nhưng cô cũng không dám không tin vào thủ đoạn ngoan độc của anh ta: “Anh có nhân tính không vậy?
Loại chuyện này mà cũng làm ra được? Có ý gì chứ?”
Tư Hải Minh vươn tay, chế trụ gáy cô, ép cô lại gần anh, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn màn hình lớn phía sau, giọng nói khàn khàn truyền tới: “Nói cho tôi biết, em hiểu bộ phim này không?”
Hốc mắt của Đào Anh Thy nóng lên, nhưng lại kiên cường nuốt nước mắt xuống, trả lời: “,..Không hiểu”
“Cuộc đời của em, từ khi gặp được anh đã bắt đầu không còn những người khác nữa, hiểu chưa?” Tư Hải Minh dường như không có để ý tới Đào Anh Thy có thể trả lời hay không, sau khi mạnh mẽ nhắc nhở thì môi liền nhẹ nhàng hôn lên trán cô.